“Khổng Tử nói: chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi. Gần gũi họ thì họ vô phép, xa lánh họ thì họ oán hận.” Tuy nói là đọc thuộc lòng, nhưng ánh mắt của thằng bé như có như không liếc về phía đầu tường.
“Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu! Nhìn sang đây! Tỷ tỷ của em ở bên này!” Thất Thất hoàn toàn không có ý thức bản thân đang quấy rầy người khác. La hét không ngừng nghỉ.
Tựa hồ để ngăn chặn giọng hét của cô, dường như Đệ Ngũ Chiêu dùng sức gầm lên, “Khổng Tử nói! Không cùng chí hướng! Không thể cùng hợp tác!”
“Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu! Đừng phớt lờ tỷ tỷ mà!” Thất Thất mặc kệ, vẫn la hét om sòm như cũ. Cô vất vả lắm mới tìm được tới đây, cực nhọc trên đường tất nhiên không thể kể cho người khác nghe. Hiện tại, sao có thể trở về mà không có chút lợi ích chứ.
“Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu!....” Thất Thất nhất quyết không tha hô to.
Rốt cuộc Đệ Ngũ Chiêu không chịu nổi, hung hăng nện sách lên bàn. Đứng lên, đi tới phía tường rào.
“Tiện nhân! Ngươi kêu gào cái gì! Còn không mau cút đi!” Đệ Ngũ Chiêu ngẩng cái đầu kiêu ngạo lên, mắng chửi.
Vậy mà Thất Thất một chút cũng không tức giận, vẫn cười híp mắt nhìn thằng nhóc, “Không ngờ lúc tức giận cũng đáng yêu như thế….”
Đệ Ngũ Chiêu xấu hổ, đứng tại chỗ ra sức dậm chân, “Tiện nhân tiện nhân! Thật là tiện nhân! Mau cút đi, đừng có quấy rầy ta học!”
“Em cứ học bài đi!”
“Nhưng ngươi cứ đứng đây kêu la! Ta chuyên tâm đọc sách như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562151/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.