Thái giám và lính canh cản không cho Ninh Nhi xông vào bởi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đang ăn điểm tâm trong đó, Hoàng hậu dặn dù có chuyện gì hay bất cứ ai cũng không cho vào. Bất đắc dĩ, Ninh Nhi đành quỳ trước cửa cung gào khóc, trong lòng nóng như lửa đốt, thật muốn nhanh chóng ra chỗ Nhược Vũ, không an tâm đi không thấy nàng.
"Hoàng thượng, nô tỳ cầu xin người, CẦU XIN NGƯỜI MÀ.........người giúp nương nương đi mà.......Hoàng thượng.......nương nương không chịu được rồi..........Hoàng Thượng người nể mặt Hàn Phu nhân mà giúp nương nương................nô tỳ cầu xin người mà........Nương nương đánh Lương Phi tất cả đều do nô tỳ.......có trách phạt thì trách phạt nô tỳ......người đừng hành hạ nương nương nữa mà......HOÀNG THƯỢNG........nô tỳ biết người nghe thấy mà.....HOÀNG THƯỢNG ......người đừng nhẫn tâm như vậy mà.......người giúp nương nương đi mà......nương nương từ nhỏ đã khổ rồi........người làm ơn đừng hành hạ nương nương nữa..............người mở cửa ra đi mà..........nương nương không ác như người nghĩ....."
Đợi một lúc không có tiếng đáp lại, Ninh Nhi vẫn chưa chịu bỏ đi, dập đầu xuống đất đến chảy máu vẫn tiếp tục van xin hắn, miệng gào khóc không ngớt, tiếng khóc ai oán đến ám ảnh. Cuối cùng, có tiếng từ trong truyền ra.
"Cho vào."
Ninh Nhi lập tức đứng lên đã lấy tay đẩy cửa, cà nhấc chạy vào, vết thương vừa băng bó lại hở miệng. Bên trong Lam Kì cùng Tích Phong đang thưởng thức bữa sáng, khung cảnh đầm ấm, hạnh phúc, ấm áp khác hoàn toàn với khung cảnh đau thương, náo loạn trước cổng thành. Chứng kiến cảnh tượng này, Ninh Nhi quả thật không cam lòng, niềm thù hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-van-menh-sat-co-tinh/207960/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.