Tất nhiên Ân Nguyên Tân cũng đoán được là ai ra tay, xét phương hướng, phản ứng lại nhanh như vậy, chỉ có thể là muội muội cậu.
“Chỉ huy sứ đại nhân”. Ân Nguyên Tân tìm thấy người của đoàn binh mã, trước tiên hành lễ một cái, ngay ngắn đúng mực, phong thái bất phàm.
Bùi Nguyên Tín nhìn cậu cười nói: “Không cần đa lễ, Ân công tử, sau cuộc thi này, chúng ta rất nhanh sẽ được gặp nhau trên triều đường rồi”.
Ân Nguyên Tân ôn hòa nho nhã, khẽ cười một tiếng nói: “Đại nhân quá khen rồi”.
Bùi Nguyên Tín lắc đầu, hắn nào phải quá khen, danh tiếng của Ân Nguyên Tân có ai mà không biết chứ, có thể nói chỉ cần qua được bài thi Hội lần này, tiếp đến thi Đình, nhất định sẽ được Hoàng thượng khâm điểm Trạng nguyên.
“Ân công tử có chuyện gì sao?” Bùi Nguyên Tín hỏi.
Ân Nguyên Tân lại chắp tay hành lễ nói: “Là thế này đại nhân, Nguyên Tân mong đại nhân có thể thả những học tử này về trước, dù sao họ cũng không thể làm ra chuyện như đả thương người khác được, mà nếu cứ tiếp tục giữ chân họ như vậy, sợ rằng sức khỏe không chịu nổi”.
Bùi Nguyên Tín liếc nhìn một cái, quả thật một đám học tử mặt mày xanh xao, cơ thể vô lực, nếu giữ họ lại lâu thêm chút nữa, lỡ thật sự xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ bị hỏi tội.
“Được thôi, để bọn họ đi trước đi”. Bùi Nguyên Tín vẫy tay, ra hiệu cho đám binh mã lui ra.
Các học tử lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trong-sinh-co-ay-khong-theo-hau-bo-tieu-thuyet-nat-nay-nua/2918579/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.