Nghiêm Kỷ dừng lại, anh liếc mắt nhìn nhanh khuôn mặt và dáng người của Mộc Trạch Tê, cô không mập mà có đường cong uyển chuyển, da lại rất trắng.
Quả thật có khí chất của quý phi được nuông chiều sống trong nhung lụa xa hoa lãng phí.
Mộc Trạch Tê sợ anh không tiếp chuyện nên lại nói: “Cho nên nếu tôi còn muốn ở lại chỗ cô ấy luyện múa thì tôi nhất định phải mảnh mai và gầy xuống một chút.”
Nghiêm Kỷ yên lặng nghe, bỗng dưng nói một câu: “Hình như một số giáo viên của mấy đoàn múa có tiêu chuẩn chọn người không giống nhau.”
Mộc Trạch Tê cũng biết: “Giáo viên của tôi rất nổi tiếng, cô ấy còn từng đoạt rất nhiều giải thưởng, vì vậy nên mẹ tôi không cho tôi đổi giáo viên.”
Nếu vì coi trọng danh lợi của giáo viên vũ đạo, Nghiêm Kỷ cũng không nói thêm gì nữa.
Mộc Trạch Tê luôn nghe lời mẹ cô, không có chính kiến của riêng mình, nói nhiều hơn cũng vô ích.
Sau đó hai người không nói gì nữa, bầu không khí chìm trong im lặng.
Lúc lên sân thượng, Mộc Trạch Tê bị trẹo chân.
Nhưng cô muốn Nghiêm Kỷ đỡ cô để kéo gần khoảng cách nên cô kêu lên một tiếng, thuận thế ngã về phía Nghiêm Kỷ.
Kết quả cô lại căng thẳng mà vấp chân rồi nhào về phía trước. Nghiêm Kỷ lại đi nhanh hơn một bước.
Tiếng kêu của Mộc Trạch Tê kẹt trong cổ họng, cô luyện tập vũ đạo quanh năm vốn dĩ có thể ổn định được, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tra-xanh-tro-thanh-do-choi-cua-nam-chinh/2746827/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.