Chương trước
Chương sau
Tạ Tri Phỉ đứng hình 3 giây, nhưng chợt nhớ lại lần trước bản thân cũng dùng chiêu này, so với tình hình trước mặt mới nhận ra đối phương chỉ đang muốn từ chối Cố Chi Chương mà thôi.

Cố Chi Chương cũng không dễ dàng mắc mưu như vậy.

Nếu Ôn Bình Hàn thật sự thích phụ nữ, vậy vì sao không nói ngay lúc hắn thổ lộ?

Nên những lời cô nói là đang cố ý gạt hắn, nhưng chưa từng có người phụ nữ nào từ chối hắn nhiều lần đến vậy, thậm chí còn biện cớ là đồng tính để từ chối hắn, khiến hắn cảm thấy có chút tổn thương.

Hắn cười gượng: "Cô đừng đùa như thế, không buồn cười chút nào."

Ôn Bình Hàn mím môi tỏ vẻ không vui, cũng không để ý đến hắn nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.

Cố Chi Chương cảm thấy tan vỡ, từ khi hắn đến đã thu hút không ít sự chú ý, đây là chuyện hắn đã quen từ lâu, nên lúc này hắn càng quyết tâm không để người khác biết mình đang rơi vào ngõ cụt, hắn chuyển sự chú ý sang Tạ Tri Phỉ: "Chú Tạ dạo này khỏe không?"

"Khỏe lắm ạ, nhưng buổi xem mắt gần đây không suôn sẻ nên bố buồn em suốt một tuần." Tạ Tri Phỉ nói.

"Lần xem mắt với Lý Hồng Ngạn phải không?" Cố Chi Chương hỏi: "Vậy giữa em với Lý Hồng Ngạn tiến triển ra sao rồi?"

"Rất ổn, thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau, anh ấy rất nhiệt tình, còn giúp em giải quyết một số vấn đề nữa." Tạ Tri Phỉ đáp.

"Vấn đề gì?"

"Chuyện công việc."

Thấy cô không có ý định nói sâu thêm, càng khiến Cố Chi Chương cảm thấy thất bại.

Không biết có phải do hắn tưởng tượng hay không, nhưng dạo gần đây Tạ Tri Phỉ dường như không còn bám lấy hắn như trước nữa, mặc dù vẫn luôn miệng gọi "Cố ca", nhưng nụ cười dành cho hắn đã có chút khác biệt, thậm chí còn từ chối cả lời đề nghị của hắn, còn chưa kể đến việc đi xem mắt.

Một mặt, hắn vui khi thấy Tạ Tri Phỉ dường như đã trưởng thành hơn sau khi gia nhập công ty, không còn vô định như trước kia nữa. Nhưng mặt khác hắn lại có cảm giác mất mát mơ hồ, như thể hắn có dự cảm Tạ Tri Phỉ sẽ vì người khác mà rời đi, trong đôi mắt sẽ không còn lưu lại hình dáng của hắn nữa.

"Chị ăn thử món này đi." Tạ Tri Phỉ đưa một miếng bánh việt quất cho Ôn Bình Hàn: "Vừa chua vừa ngọt, ngon lắm đó!"

"Ừm." Ôn Bình Hàn ăn bánh, sau đó giơ ngón tay cái.

"Lại chẳng, em nói nó ngon mà." Tạ Tri Phỉ mỉm cười với nàng.

Đúng, chính là nụ cười này. Cố Chi Chương ngắm nhìn nụ cười chân thành kia, không hề có chút giả tạo, cũng không có chút nào là qua đường...

Từ từ, qua đường?

Không lẽ A Phỉ đối với hắn chỉ là qua đường lấy lệ thôi sao?

"A Phỉ."

"Vâng?" Tạ Tri Phỉ quay đầu nhìn hắn, ý cười vẫn còn vương trên môi: "Sao vậy, Cố ca?"

Cố Chi Chương nhìn nụ cười trên mặt cô, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào, hắn khẽ mỉm cười: "Không có gì, nếu em có thắc mắc hay có gì không hiểu, cứ hỏi anh nhé, lúc nào cũng được."

"Được ạ."

"Sao mọi người đều trốn ở đây thế?" Triệu Tiểu Tĩnh nhìn thấy cả ba đang đứng chung một chỗ, trong y hệt bùng binh tình, lập tức đến tham gia náo nhiệt, cô nhìn Ôn Bình Hàn ăn mặc cực kỳ đẹp mắt mà thầm nghĩ không lẽ đã hớp hồn Cố Chi Chương rồi?

"Cô mới đến đây lần đầu, còn chưa quen biết ai, hay để tôi dẫn cô đi chào hỏi mọi người?" Triệu Tiểu Tĩnh nói với Ôn Bình Hàn.

Ôn Bình Hàn cầu còn không được, nàng còn đang đắn đo làm sao để làm quen với nhiều người như vậy, nếu được chính Triệu Tiểu Tĩnh giới thiệu thì còn gì bằng.

"Chị đi một lát nhé." Ôn Bình Hàn nói với Tạ Tri Phỉ rồi háo hức theo Triệu Tiểu Tĩnh đi giao lưu.

Đi được vài bước, bỗng Triệu Tiểu Tĩnh quay đầu lại nháy mắt ra hiệu với Tạ Tri Phỉ.

Tạ Tri Phỉ: "..."

Cô biết Triệu Tiểu Tĩnh chỉ đang tìm cớ dẫn Ôn Bình Hàn đi để tạo không giang riêng cho cô và Cố Chi Chương, sở dĩ cô không ngăn cản là vì cô nhìn ra được Ôn Bình Hàn thật sự muốn xây dựng mối quan hệ, nên sẽ không lãng phí cơ hội ngàn vàng của nàng.

"Em nói xem, sao cô ấy lại không trực tiếp giao lưu với anh chứ? Có bao nhiêu người trong số những người ở đây là thượng lưu thật sự? Cô ấy không biết rằng những người đến tham gia bữa tiệc hôm nay phần lớn cũng có mục đích làm thân với những kẻ có quyền có thế sao?" Cố Chi Chương cảm thấy bực bội khi nhìn thấy Ôn Bình Hàn liên tục giao du mỉm cười với những kẻ thấp kém, bán rẻ tiếng cười: "Anh thực sự không chịu nổi khi thấy cô ấy hạ thấp bản thân như vậy."

"Hạ thấp bản thân là ý gì? Chị ấy làm vậy đều là vì tương lai và sự nghiệp của mình, anh có quyền gì chỉ trích chị ấy? Hơn nữa người xuất thân từ gia đình quyền quý như anh, từ nhỏ sống trong nhung lụa nịnh bợ, anh làm sao có thể hiểu được nỗi khổ mưu sinh của người khác?" Tạ Tri Phỉ cảm thấy thật sự thất vọng, đặt ly xuống rồi rời đi.

Cố Chi Chương ngẩn ra một lúc lâu, nhìn theo bóng dáng Tạ Tri Phỉ xa dần - A Phỉ...đang giận hắn?

Hắn không kịp nghĩ gì, chỉ biết đuổi theo cô để giải thích: "Ý anh không phải vậy. Anh chỉ muốn tốt cho cô ấy, anh cảm thấy cô ấy không cần phải cố gắng lấy lòng người khác như vậy thôi."

"Tốt hay không là do chị ấy quyết định, không đến lượt người ngoài như chúng ta xen vào lấy tiêu chuẩn của bản thân áp đặt lên chị ấy. Nếu chị ấy là loại người chỉ biết ngồi không hưởng thụ thì đã sớm đồng ý làm bạn gái của anh rồi." Tạ Tri Phỉ càng nghĩ càng tức.

Cố Chi Chương khựng lại: "Em nói đúng, là anh sai rồi."

Tạ Tri Phỉ không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, đúng lúc thấy Lý Hồng Ngạn đang đi đến, lập tức tiến lại chào hỏi: "Lý ca, anh cũng đến sao?"

"Ừm, trùng hợp quá, anh có đến muộn không?"

"Không muộn."

Cố Chi Chương khựng bước - Lý ca? Mới đó mà đã gọi Lý ca rồi sao?

"Cố tổng, tôi đã gửi quà rồi." Phương Ninh Thù tiến lại, nhỏ giọng nói: "Triệu tổng và những người khác đang ở trên lầu."

"Được, tôi đến ngay đây."

Phương Ninh Thù chờ một lúc vẫn không thấy hắn nhúc nhích, nhìn theo hướng hắn đang nhìn thì thấy Tạ Tri Phỉ đang đi cùng Lý Hồng Ngạn, cô cảm thấy khó hiểu mà nhìn Cố Chi Chương: "Cố tổng?"

"Không có gì, đi thôi." Cố Chi Chương xoay người lên lầu, đi tìm mối quan hệ của mình.

Triệu Tiểu Tĩnh giới thiệu bạn bè với Ôn Bình Hàn, đang định quay về thì thấy Lệ Phong bất thình lình tiền vào cửa chính, cô giật nảy mình, vội trốn sau lưng Ôn Bình Hàn: "Ai mời anh ta đến vậy chứ??"

Ôn Bình Hàn nhỏ giọng hỏi: "Sao thế..."

"Hừ, cô mau nghĩ cách đuổi Lệ Phong đi đi." Triệu Tiểu Tĩnh giao task sau đó chuồn mất.

Ôn Bình Hàn vừa ngẩng lên đã thấy Lệ Phong đến trước mặt dò hỏi: "Triệu Tiểu Tĩnh đâu?"

"Đang tiếp khách, Lệ tổng mới đến sao?"

"Ừ."

"Vậy vào trong chờ đi, Tạ tổng và những người khác đều đến rồi."

"Cố Chi Chương có đến không?"

"Có đến."

"Được rồi." Lệ Phong đi vào phòng khách, rất nhanh đã nhìn thấy Tạ Tri Phỉ và Lý Hồng Ngạn, hắn đến chào hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Lý Hồng Ngạn đáp: "Đang thảo luận xem nếu không có hôm nay, thì ngày mai có ngày hôm qua hay không?"

"Là ý gì?" Lệ Phong cảm thấy không thể hòa nhập được, hắn còn đang đau đầu chuyện tình yêu, không có thời gian quan tâm những vấn đề như vậy, nên lại hỏi Cố Chi Chương đang ở đâu.

"Không biết." Tạ Tri Phỉ đáp.

"Cô mà không biết cậu ta đang ở đâu sao?" Lệ Phong hiếu kỳ hỏi.

"Có cần ngạc nhiên đến vậy không? Chân của anh ấy chứ có phải của tôi đâu."

Ôn Bình Hàn bật cười, Lý Hồng Ngạn cũng cười theo: "Cậu ấy lên lầu rồi."

Lệ Phong gật đầu rồi bước lên lầu.

Lúc này, Triệu Tiểu Tĩnh vẫn đang trốn mới chịu lẻn ra ngoài, lo lắng nói: "Thôi xong rồi! Nhỡ anh ta lên đó thấy bố mẹ tớ rồi lại nói tào lao thì sao?"

"Giờ mới sợ bị lộ sao?" Tạ Tri Phỉ cười nói.

"Chịu thôi, ở đây hiện có mười mấy người bạn trai cũ của tớ mà."

Ba người: "..........."

"Mọi người đừng có ăn nữa, mau giúp tôi nghĩ cách đuổi Lệ Phong đi đi!"

Lý Hồng Ngạn: "Chuốc rượu?"

Tạ Tri Phỉ: "Đánh ngất?"

Ôn Hình Hàn: "Sắc...dụ?"

"Các người có thể đáng tin hơn một chút không?" Triệu Tiểu Tĩnh mắng một câu, sau đó quay sang Ôn Bình Hàn đánh giá nàng một lúc: "Ý tưởng của cô nghe cũng khả thi, vậy cô đi quyến rũ anh ta đi."

"....Tôi đùa thôi." Ôn Bình Hàn đáp.

"Đừng lo, tên kia dễ dụ lắm. Chỉ cần động tay một tí là sẽ bị câu dẫn thôi. Đi đi, tôi tin vào nhan sắc của cô." Triệu Tiểu Tĩnh thúc giục.

"Không được." Tạ Tri Phỉ cắt ngang: "Không cho cậu ra lệnh cho chị ấy như vậy."

"Vậy thì cậu mau nghĩ cách giúp tớ đi chứ!" Triệu Tiểu Tĩnh la lên.

Tạ Tri Phỉ: "Cũng đơn giản thôi. Hôm nay anh ta quyết tâm theo đuổi cậu rồi, nên cho dù cậu có dụ anh ấy đi thì một thời gian sau anh ấy cũng sẽ quay lại mà thôi, cho nên, cách tốt nhất là-"

Ôn Bình Hàn: "Cô rời khỏi đây."

Cả hai vỗ tay tán thành.

"Mấy người bệnh à? Đây là tiệc sinh nhật của tôi mà, tôi đi rồi thì chỗ này phải làm sao?" Triệu Tiểu Tĩnh kinh ngạc.

"Không sao đâu, không ai để ý đâu." Tạ Tri Phỉ nói: "Nếu không thì cậu cứ ở đây chờ quả bom hẹn giờ Lệ Phong này bao giờ sẽ phát nổ."

"...." Triệu Tiểu Tĩnh đảo mắt: "Tớ có cách rồi."

"Cách gì?"

Triệu Tiểu Tĩnh nâng váy lên lầu.

Ba người họ nhìn theo, thấy cô ấy kéo Lệ Phong ra ngoài phòng khách, dẫn thẳng về phòng ngủ của mình, nhanh chóng đóng cửa lại.

Ba người: "..."

Tạ Tri Phỉ giơ ngón cái: "Vậy là cuối cùng cậu ấy chọn cách của chị."

Ôn Bình Hàn cười đáp: "Dẫn đường cho cô ấy thôi."

Không lâu sau, Lý Hồng Ngạn cũng bị rủ đi trò chuyện với những người khác, chỉ còn lại hai người to nhỏ với nhau.

"Chuyện xã giao thế nào rồi?"

"Quen được vài người không tồi, có thể hợp tác với công ty chúng ta, chị cũng trao đổi thông tin liên hệ với họ rồi." Ôn Bình Hàn đáp.

"Không giao lưu với họ nữa sao?"

"Cái gì nhiều quá cũng không tốt. Họ còn nhiều chuyện khác phải làm, không nên làm chậm trễ thời gian của họ, sẽ để lại ấn tượng không tốt. Giao lưu đòi hỏi sự cần bằng, thoải mái và tôn trọng lẫn nhau." Nàng nói.

"Ôi, chị cũng có mặt này, chị học ở đâu vậy?"

"Một vị sếp trước đây của chị, đáng tiếc đã từ chức rồi."

"Nghe cũng hay đấy. Hay là sếp hiện tại của chị dạy chị chiêu khác nhé?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Được thôi, là gì vậy?" Ôn Bình Hàn khiêm tốn học hỏi.

Tạ Tri Phỉ vẫy tay, ý bảo nàng nhích lại gần một chút.

Ôn Bình Hàn nhích lại gần hơn, cảm nhận được hơi thở của người kia phả nhẹ vào cổ mình.

"Chị cũng có thể ôm đùi sếp đấy, kiểu lấy lòng ấy."

"........" Ôn Bình Hàn quay sang hỏi: "Vậy thì, cụ thể cần làm gì để lấy lòng của em nhỉ."

"Cứ làm sếp thấy vui là được." Tạ Tri Phỉ cười khẩy.

"Không ngờ em cũng thích được người khác nịnh nọt ha?"

"Còn tùy vào người đó là ai nữa, nếu là chị thì em đương nhiên thích rồi." Tạ Tri Phỉ nhướng mày cười.

Lúc này tại hành lang lầu hai, Phương Ninh Thù rời khỏi phòng khách, thấy hai người ở một góc lầu một thì lập tức nhìn sang.

Từ góc nhìn của cô, trông như Tạ Tri Phỉ đang hôn cổ Ôn Bình Hàn, còn Ôn Bình Hàn nhìn như đang mỉm cười với cô ??!!

Chuyện gì thế này? Hai tình địch đang bí mật qua lại với nhau !?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.