Chương trước
Chương sau
Sau một hồi ngâm mình trong hồ bơi và selfie, Triệu Tiểu Tĩnh đi đến ghế dài để thư giãn và chỉnh ảnh.

Ôn Bình Hàn bơi một lúc rồi dựa vào thành hồ ngắm cảnh đẹp bên ngoài. Đột nhiên, tiếng nước bắn tung tóe lọt vào tai, ngay sau đó Tạ Tri Phỉ trồi dậy từ mặt nước, lau những giọt nước trên mặt. Một giọt nước còn đọng lại trên chiếc mũi cao thẳng của cô, nàng nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi như bị ma xui quỷ khiến mà giơ tay lên lau sạch.

Tạ Tri Phỉ nở một nụ cười rạng rỡ, làn da trắng như ngọc của cô phản chiếu ánh sáng lấp lánh như đá quý trên mặt nước xanh biếc. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống đôi má cô, làm nổi bật đôi môi đỏ thắm đầy đặn, nụ cười nơi khóe miệng như ánh nắng mùa thu, rực rỡ và rung động lòng người.

"Chị mệt sao?" Tạ Tri Phỉ cười hỏi.

"Hơi mệt, em thì sao?"

"Em cũng vậy." Tạ Tri Phỉ gọi phục vụ mang nước và trái cây đến, sau đó ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm cảnh: "Oa, thật đẹp."

Ôn Bình Hàn nhìn sang, nhất thời bị góc nghiêng của cô hấp dẫn. Giá như nàng là họa sĩ, nàng nghĩ bản thân sẽ có thể vẽ ra được đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt của tạ Tri Phỉ, hẳn sẽ là một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc.

"Ừm, rất đẹp."

Lúc này có hai chàng trai tiếp cận cả hai, mỉm cười chào hỏi: "Chào hai vị mỹ nữ, không biết có thể làm quen một chút được không?"

"Không cần đâu, tôi thích phụ nữ, cảm ơn." Tạ Tri Phỉ nói.

Hai chàng trai sửng sốt, cười gượng sau đó ánh mắt nhìn các nàng trở nên dao động rồi xấu hổ rời đi.

Ôn Bình Hàn cũng ngạc nhiên không kém: "Em thích phụ nữ từ khi nào vậy?"

"Mới vừa nãy." Tạ Tri Phỉ cười khẽ: "Một lần gặp chàng trai nào mà em không muốn giao du, thì cái cớ này hiệu quả nhất. Nếu không, bước tiếp theo của họ chính là yêu cầu kết bạn WeChat gì gì đó, đến lúc đó em càng lười tìm lý do."

Ôn Bình Hàn bật cười: "Để chị học hỏi."

"Nè, hai người còn muốn ngắm đến bao giờ vậy? Đến lúc dùng bữa rồi đó!" Triệu Tiểu Tĩnh hô.

"Đi thôi." Tạ Tri Phỉ đứng lên, vươn tay với nàng.

"Ừm." Ôn Bình Hàn nắm lấy tay cô, mượn sức đứng lên.

Hai người rời hồ bơi, tắm lại một lần sau đo tụ tập tại nhà hàng. Nhà hàng này nằm ở lưng chừng núi, có thể thấy thung lũng bên dưới thông qua những ô cửa sổ sát trần. Ngọn núi phía đối diện đã nhuốm màu vàng của lá mùa thu, ngắm khung cảnh đẹp như vậy khiến khẩu vị của họ được cải thiện rất nhiều.

"Cuối tuần này là sinh nhật tớ, A Phỉ đến dự không?" Triệu Tiểu Tĩnh hỏi.

"Để tớ xem lịch trình."

Lúc Tạ Tri Phỉ lấy điện thoại ra, Triệu Tiểu Tĩnh ho khan một tiếng, mở to mắt nhìn cô, khiến Tạ Tri Phỉ biết điều mà cất điện thoại, cười đáp: "Quả nhiên có việc, việc đi dự tiệc mừng thọ long trọng của Triệu tiểu thư nhà ta."

"Vậy còn xem được." Triệu Tiểu Tĩnh nở nụ cười hài lòng, sau đó quay sang nhìn Ôn Bình Hàn: "Cô cũng đến nhé."

"Hửm?" Ôn Bình Hàn ngạc nhiên, nếu nhớ không lầm thì hai người chỉ mới "phá băng" chưa đến hai ngày mà, vậy mà đã đến giai đoạn mời đi sinh nhật rồi sao?

Triệu Tiểu Tĩnh vừa cắt miếng thịt bò beef steak vừa nói: "Cô cứ đến đi, dù sao cũng là cuối tuần. Nhưng tôi phải nói trước với cô, hôm đó có rất nhiều bạn bè của tôi đến, nên không chắc có thể chiêu đãi cô được hay không, cô phải tự phục vụ đấy, không lại trách tôi tiếp đón không tốt."

Vừa nghe xong, Ôn Bình Hàn lập tức đồng ý: "Được, tôi sẽ đến."

Đi ăn thì ai lại chả thích chứ? Hơn nữa, nàng cũng không sợ giao lưu ở chốn xa hoa, suy cho cùng nàng là một nhân viên sales cơ mà, không sợ khó xử, chỉ sợ không đủ người tham dự. Bạn bè của Triệu Tiểu Tĩnh chắc chắn đều là những người giàu có hoặc có sức ảnh hướng, đây là một cơ hội tuyệt vời để xây dựng mối quan hệ, nàng còn có thể tìm đâu ra cơ hội hoàn hảo như vậy chứ?

Chạng vạng, cả ba người ngồi ở ban công phòng khách sạn ngắm hoàng hôn.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Triệu Tiểu Tĩnh nhìn thấy Lệ Phong đang gọi đến thì mắng thầm một tiếng, sau đó vào trong nghe điện thoại.

"Quả là người bận rộn." Tạ Tri Phỉ thở dài nhận xét, rồi bỏ một quả nho vào miệng.

"Bọn họ chia tay thật sao?" Ôn Bình Hàn hỏi.

"Ai mà biết được." Tạ Tri Phỉ cười nói: "Trước kia cậu ấy đối với đàn ông luôn rất quyết đoán, xóa sạch sẽ dấu vết, block ngay lập tức, không hề cho họ cơ hội giải thích. Nên có lẽ cậu ấy vẫn còn chút tình cảm với Lệ Phong đấy, nhưng không muốn dây dưa quá nhiều, nên mới cố kết thúc sớm."

Có chuyện khiến Ôn Bình Hàn thắc mắc rất lâu: "Vì sao hai em trở thành bạn thân vậy?"

"Hồi đó bọn em là bạn cùng lớp, tình cờ gia đình hai bên có một vài lần cùng hợp tác làm ăn, chúng em mới phát hiện cả hai có nhiều điểm chung nên kết thành bạn nhậu. Sau đó có một lần cậu ấy suýt bị ô tô đâm, em đẩy cậu ấy ra rồi cuối cùng bị hất văng đi cả mét, may mà chiếc xe đó chạy không quá nhanh, nhưng em bị gãy xương phải nằm viện vài tháng. Kể từ đó cậu ấy cảm thấy như nợ em một mạng vậy, nên bọn em trở nên thân với nhau, hễ em thích cái gì thì cậu ấy đều giúp em đoạt được."

Thật ra không ai biết rằng lúc đấy Tạ Tri Phỉ "nguyên chủ" không phải thật lòng muốn đấy Triệu Tiểu Tĩnh ra, mà chỉ muốn thể hiện mình là người có đức hi sinh vì thấy Cố Chi Chương đang đi về phía họ. Sau đón trong thời gian nằm viện, ngoài Triệu Tiểu Tĩnh luôn ở bên ra thì cô còn nhận được sự hỏi han ân cần của Cố Chi Chương, khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Hóa ra là vậy...Vậy hai em thân nhau là phải rồi." Ôn Bình Hàn nói.

"Đúng đó đúng đó." Tạ Tri Phỉ không khỏi cảm thấy chột dạ thay nguyên chủ, nên chuyển đề tài: "...Hoàng hôn thật đẹp."

Quả là một pha chuyển đề tài thần sầu!

Tạ Tri Phỉ thầm mắng bản thân, Ôn Bình Hàn cũng theo ánh mắt của cô nhìn về phía mặt trời đang dần lặn nơi chân trời, nhuộm vàng viên mây và đỉnh núi, không khỏi bùi ngùi: "Đúng vậy, thật sự rất đẹp."

Nàng tựa vào lan can, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, đang lúc chìm trong suy nghĩ thì từ phía sau vang lên giọng nói.

"Chị ơi."

Nàng quay lại nhìn thì nghe thấy một tiếng tách.

"Đẹp thật."

Tạ Tri Phỉ nhìn bức ảnh cô vừa chụp, nơi bầu trời giao thoa với núi non, có cảnh hoàng hôn và khuôn mặt ấm áp của Ôn Bình Hàn.

Cô share bức ảnh cho Ôn Bình Hàn, nàng cũng không kiềm lòng được mà nhìn đến vài lần. Một nửa khuôn mặt được chụp trong ảnh, còn nửa kia hòa vào hoàng hôn, khoảng khắc mái tóc nàng tung bay trong gió cũng được bắt trọn lại, biểu cảm tự nhiên đến nổi ngay cả nàng cũng không nhận ra bản thân đã mỉm cười lúc quay đầu lại.

Sau một đêm nghỉ ngơi tại khu nghỉ dưỡng, sáng sớm hôm sau Triệu Tiểu Tĩnh bị cha mẹ gọi về, họ nói cần phải bàn bạc chi tiết về tiệc sinh nhật.

Tạ Tri Phỉ và Ôn Bình Hàn nhàn hạ dùng bữa trưa xong thì mới lên đường trở về.

"À phải rồi, Triệu Tiểu Tĩnh cô ấy thích gì nhỉ?" Lúc lên xe Ôn Bình Hàn hỏi.

"Đàn ông đẹp, càng nhiều càng tốt." Tạ Tri Phỉ đáp.

"....Quà kiểu này chắc chị không tặng được."

"Ồ, nếu là chuyện quà tặng thì chị cứ chọn đại một món đi, cậu ấy thật sự không thiếu gì cả?" Tạ Tri Phỉ sụy nghĩ một lát rồi nói thêm: "Chị có thể tặng cậu ấy món quà gì đó tinh tế, những người bạn khác chắc sẽ tặng cậu ấy những món quà đắt tiền, chúng ta không thể sánh được, nhưng một món quà chân thành sẽ được trân trọng hơn."

"Xem ai đang nói "họ" với "chúng ta" kìa, có gì mà em không tặng được sao?" Ôn Bình Hàn đáp.

Tạ Tri Phỉ bật cười: "Nhưng chị đừng tặng quà quá chân thành nhé."

"Tại sao?"

"Vì em sẽ ghen." Tạ Tri Phỉ nói như đúng rồi: "Vậy đến lúc sinh nhật em thì chị sẽ phải làm sao đây."

Ôn Bình Hàn mỉm cười: "Đúng thật nhỉ, chắc không nên chọn món quá xa xỉ."

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ôn Bình Hàn quyết định tặng nước hoa handmade. Nàng book lịch ở một workshop được đánh giá cao trên mạng vào tối thứ tư.

Dựa trên mô tả của nàng về tính cách của Triệu Tiểu Tĩnh, chủ workshop đề cử những mùi hương phù hợp cho hương đầu, hương giữa và hương cuối. Dưới sự hướng dẫn của chủ workshop, nàng đã hoàn thành được một loại nước hoa độc đáo và khá hài lòng với thành quả của mình.

Không biết đang nghĩ đến điều gì, nàng lại hỏi: "Tôi muốn làm một thêm một lọ để tặng người bạn khác của tôi."

"Được thôi, tính cách của người bạn đó như thế nào? Có mùi hương hay sở thích nào không?"

"Em ấy như ánh nắng buổi chiều, như nước biển xanh thẳm, là làn gió núi dễ chịu, tầng tầng mây trắng và tựa như bông hồng độc nhất vô nhị."

"Bạn trai sao?" Chủ tiệm trêu đùa.

"Không phải, là nữ."

Chủ tiệm bật cười: "Vậy có lẽ tôi hiểu lầm rồi! Thấy cô miêu tả cô ấy tốt đẹp như vậy, tôi lại tưởng là đối tượng của cô ấy chứ. Cô ấy hẳn rất quan trọng với cô, đúng không?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Tôi kinh doanh workshop này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên của người miêu tả tính cách của người khác như cô đấy! Ngay cả người bạn trước của cô thì cô cũng không miêu tả táo bạo đến vậy đúng không?"

Bây giờ nhắc đến, mới cảm thấy khá đúng. Ôn Bình Hàn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đại khái là người bạn này của tôi...rất khó có thể miêu tả chính xác bằng lời nói."

"Vậy thì tôi sẽ không đề cử, cô có thể dựa vào cảm nhận của mình về đối phương để chọn mùi hương phù hợp, nếu có gì không rõ cứ việc hỏi tôi."

"Được."

Lần này tốn thời gian gấp đôi lần đầu, công việc bận rộn cuối cùng cũng xong.

Rất nhanh đã đến thứ bảy, Ôn Bình Hàn chọn một chiếc váy trong tủ quần áo của mình. Do đặc thù công việc của nàng, chuyện tham dự các sự kiện quan trọng là chuyện không thể tránh khỏi, vì vậy nàng luôn có một vài bộ trang phục có thể tự tin diện trong những dịp như vậy.

Sau khi lái xe đến nhà Triệu Tiểu Tĩnh, Ôn Bình Hàn mới nhận ra chiếc xe của nàng đứng giữa dàn siêu xe trông có chút tầm thường.

Sau khi thay giày cao gót trong xe, nàng cầm lấy túi xách và đi vào trong.

Phòng tiệc được trang trí khá lãng mạn, khách mời phần lớn là người trẻ tuổi, nghe nói các vị lão thành đều ở trên lầu hai, do cha mẹ Triệu Hiểu Tĩnh tiếp đãi.

Mọi người tụ thành từng nhóm nhỏ trò chuyện. Nàng tiến vào tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm thấy ngôi sao của hôm nay ở giữa phòng khách, cô ăn mặc như một công chúa, đang đùa giỡn cùng bạn bè.

Triệu Tiểu Tĩnh phát hiện ra nàng trong lúc nàng đang đến gần, cô đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lúc, hơi trừng mắt vì ngạc nhiên.

"Sinh nhật vui vẻ." Ôn Bình Hàn vừa cười vừa đưa quà tặng.

"Cảm ơn...Cô chứ tự nhiên, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô." Triệu Tiểu Tĩnh lúng túng nói.

"Được, cứ thong thả." Ôn Bình Hàn rời đi tìm đồ ăn, vừa ăn vừa quan sát các vị khách khác, đảo mắt nhìn quanh phòng xem có tìm được dê béo thích hợp để tạo mối quan hệ không.

Nàng đang tập trung quan sát, nên không nhận ra lúc bản thân vừa rời đi, Triệu Tiểu Tĩnh lập tức gọi điện thoại cho Tạ Tri Phỉ, giọng điệu ai oán nói: "Biết vậy đã không mời Ôn Bình Hàn."

"Sao vậy? Chị ấy đến rồi sao?" Tạ Tri Phỉ đang ở lầu hai cũng các vị lão thành nói chuyện phiếm, nghe thấy vậy liền vội xuống lầu.

"Đúng đó! Ăn mặc như con thiên nga, có thể chiếm hết spotlight của tớ ấy chứ huhu"

"Không có chuyện đó đâu! Tất cả khách mời hôm nay đều đến đây vì cậu mà. Cậu chính là công chúa- Ối chà chà, tớ thấy chị ấy rồi! Đẹp tuyệt vời!"

"Tạ! Tri ! Phỉ!"

"Không nói nữa, cúp máy đây."

Ôn Bình Hàn đang tuần tra khắp phòng bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi từ cầu thang xoắn ốc xuống. Ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo cô, ngay khi người con gái vừa xuống cầu tháng thì một chàng trai cố gắng tiếp cận cô, nhưng trước khi anh ta kịp nói gì thì Tạ Tri Phỉ đã giơ tay ngăn cản và đi thẳng về phía bên này.

Tạ Tri Phỉ mặc một chiếc váy đen xẻ đùi hai dây, mỗi bước di chuyển thì đôi chân dài của cô như được rót vào thứ ma thuật khiến mọi ánh nhìn đều bị hấp dẫn.

Chẳng trách Tạ Tri Phỉ lại lo lắng đối tượng xem mắt của mình sẽ có chân fetish, ai lại không mê cảnh tượng này cơ chứ?

Lần đầu tiên trong đời Ôn Bình Hàn cảm thấy bản thân như có chút biến thái tiềm ẩn.

"Chị mới đến hả?" Tạ Tri Phỉ hỏi nàng.

"Ừm, còn em thì sao?"

"Em bị cậu ấy kéo đến đây từ sáng sớm." Tạ Tri Phỉ than vãn.

"Vậy em ăn gì chưa?" Ôn Bình Hàn cầm một chiếc bánh nhỏ từ đĩa lên hỏi: "Muốn ăn chút không?"

"Ừm."

Ôn Bình Hàn vốn định đưa cho cô, nhưng cô lại há miệng trực tiếp ăn, thôi thôi, xem ra đại tiểu thư đã quen với việc được người khác phục vụ tận miệng rồi.

Hai người ở lại đó dùng thức ăn, Ôn Bình Hàn lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tạo dựng mối quan hệ, Tạ Tri Phỉ lại nhân lúc này công khai thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

Hôm nay, Ôn Bình Hàn mặc một bộ váy màu đỏ thẫm trong thật kiều diễm, bộ váy lụa tôn lên đường cong của nàng, toát lên vẻ đẹp vừa ung dung lại quyến rũ. Chiếc dây chuyền đeo quanh cổ thon thả của nàng, mặt dây chuyền nằm ở giữa xương quai xanh. Tóc nàng được kẹp lên một cách gọn gàng và tao nhã, dù nhìn từ chính diện hay phía bên cạnh, nàng vẫn trong vô cùng xinh đẹp.

Nàng còn makeup để trông nổi bật hơn, bình thường đã quen với vẻ ngoài thanh thuần của nàng, nên hôm nay nhìn nàng như vậy này ban đầu có chút không quen, nhưng lúc sau lại cảm thấy kinh diễm vô cùng.

Nếu trước đây nàng là hoa hồng trắng, vậy hiện tại nàng chính là hoa hồng đỏ.

"Chị tặng quà chưa?" Tạ Tri Phỉ đột nhiên hỏi.

"Chị tặng rồi."

"Tặng gì vậy?" Tạ Tri Phỉ rất tò mò.

"Nước hoa handmade."

"Thật vậy sao! Thật ganh tị mà~"

Ôn Bình Hàn do dự một lúc, nhìn cô rồi nói: "Thật ra chị cũng có chuẩn bị một món quà cho em."

Tạ Tri Phỉ vừa mừng vừa lo: "Nhưng chưa đến sinh nhật em mà."

"Thuận tay thôi."

Tạ Tri Phỉ vui ra mặt, nhưng đợi một lúc vẫn chưa thấy nàng có ý định lấy quà ra: "Chị không mang ra sao?"

"Chị có mang theo..." Ôn Bình Hàn từ từ lấy ra một lọ nước hoa từ trong túi: "Em xem thử xem có thích không..."

"Dĩ nhiên em sẽ thích quà chị tặng rồi - ủa?" Tạ Tri Phỉ lập tức sửng sốt sau khi mở nắp.

Hương gì mà vừa nồng vừa loạn thế này?

Ôn Bình Hàn ngượng ngùng giải thích: "Chủ tiệm khuyên chị nên điều chỉnh công thức để phù hợp với tính cách của em, nên chị đã thêm vào đủ thử hương, cái gì mà ấm áp, lãng mạn, táo bạo, sắc sảo, trầm ổn, hoạt bát chị đều thêm vào... cuối cùng...ừm..thành ra như vầy."

Nghe thấy vậy Tạ Tri Phỉ khẽ mỉm cười, đóng nắp lại cất vào túi xách: "Không sao, điều này chứng tỏ chị rất quý em! Em sẽ trân trọng nó!"

Ôn Bình Hàn như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười.

Lúc này, có hai người tiến vào từ cửa chính, là Cố Chi Chương và Phương Ninh Thù. Ban đầu hắn nhìn về phía Triệu Tiểu Tĩnh đang bận rộn tiếp khách, rồi phân phó Phương Ninh Thù đưa quà. Hắn lại nhìn quanh bốn phía, bỗng ánh mắt dừng lại, kinh ngạc đi tới: "Ôn Bình Hàn, cô cũng đến đây sao, thật trùng hợp!"

Ôn Bình Hàn quay lại nhìn hắn, không biết nghĩ gì mà lại nói: "Thật lòng xin lỗi, tôi thích phụ nữ."

Tạ Tri Phỉ: "Éc?"

Cố Chi Chương: "Hả ???"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.