Trên đường lo sợ, Mẫn Uyên hai tay đầy mồ hôi ướt đẫm, hai chân run cầm cập mất tự chủ. Đối với một đứa bé hiểu chuyện như nàng, chỉ cần nghe lời nói trong miệng hai người liền phát hiện không tốt.
Suốt mấy tiếng đồ hồ lo sợ bất an, chiếc xe bốn bánh dừng lại trước một ngôi nhà đơn sơ.
“ Đến nơi rồi, xuống thôi.” Ông Khang thở phào mệt mõi, suốt mấy tiếng đồng hồ chạy xe khiến đôi mắt ông xuất hiện đầy tơ máu.
“ Ngáp.... đã đến nơi rồi sao.” Bà Nhàn ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt rồi liếc nhìn xung quanh.
“ Xuống thôi còn ngồi đó làm gì, hay là muốn tao hầu mày xuống.” Bà Nhàn liếc nhìn một bên đang ngơ ngác lại run sợ Mẫn Uyên, tiếng nói chói tai liền nhanh chóng thức tỉnh nàng.
“ Nhanh thôi, nhanh thôi.” Ông Khang phía trước cũng lên tiếng thúc dục cả hai, có lẽ ông ta không có mở miệng là những lời cay độc, nên Mẫn Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hảo cảm cũng tốt hơn rất nhiều, cho dù biết tình cảnh của mình lúc này không tốt.
Bước xuống chiếc xe ngộp ngạc, Mẫn Uyên hít vào một hơi không khí trong lành, vốn tâm tình bất an liền tĩnh lặng hơn chút.
“ Nhanh đi vào, mấy cái thứ dơ bẩn này cầm lấy làm gì, thùng rác bên kia nhanh vứt đi.” Thục Nhàn nhìn Mẫn Uyên ôm lấy những đồ vật cũ rít được tặng lúc chia tay, mặt liền thâm trầm sai khiến nàng vứt bỏ.
“ Nhưng đây là đồ mà Tiểu Linh bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tien-lo-tu-tu/2317404/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.