“ Ta là Trịnh Mẫn Uyên.” Đôi tay non nớt sờ lên khuôn mặt của chính mình, Mộ Ly ý thức liền nhận ra nàng đã vào một loại ảo cảnh chân thực.
“ A..” mê mang giữa hư thực, bổng một cơn đau nhức phát ra từ đại não của nàng, khiến Trịnh Mẫn Uyên đau đớn kêu rên một tiếng.
Nhìn khả ái nữ hài thống khổ ôm đầu, trung niên nữ phụ đứng trước mặt liền hốt hoảng chạy bắt lấy tay nàng, trên mặt không che dấu vẻ sốt ruột lo lắng.
“ Mẫn Uyên, con bị sao vậy, đừng làm viện trưởng sợ.” Trung niên nữ phụ chính là viện trưởng của cô nhi viện Tâm Phúc, cũng là người đã nuôi nấng cưu mang những đứa trẻ mồ côi như Mẫn Uyên.
“ Viện... viên trưởng.” Cơn đau đầu đến lại nhanh đi cũng nhanh, chậm chạp ngẫn đầu lên nhìn trước mặt vị này quen thuộc khuôn mặt, vốn đôi mắt cơ trí trầm tĩnh lúc này của nàng đã trở lại bằng sự ngây thơ vốn có.
“ Mẫn Uyên con không sao chứ, sao lại ôm đầu rồi ngây ngốc như thế này.” Trịnh viện trưởng sờ tới sờ lui xem xét cơ thể của nàng, thấy Mẫn Uyên lắc đầu không sao nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Nhanh, nhanh thôi, đã có người muốn nhận nuôi còn từ trước, hôm nay đến dẫn con đi.” Trịnh viện trưởng bắt lấy đôi tay gầy yếu của Mẫn Uyên, mặt mày vui vẻ như hoa nở, đối với nàng mà nói, tìm được một gia đình tốt cho những đứa trẻ bất hạnh tại đây là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tien-lo-tu-tu/2317402/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.