Chương trước
Chương sau
Trên thực tế, vào lúc xếp lớp, mọi người đều nghĩ Tống Giản sẽ được xếp vào lớp giành cho sĩ tộc. Nhưng cô nói muốn trước tiên tham quan khuôn viên trường một chút mới quyết định.
Hiện tại, cô quyết định vào học lớp bình thường của Ikeda Akira và Esawa Kazuko.
Quyết định này khiến giáo viên phòng giáo vụ có chút kinh ngạc, nhưng thấy cô kiên trì như vậy, đối phương cũng chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của cô.
Đến lúc tan học, Tống Giản nhìn về phía Ikeda Akira và Esawa Kazuko nói, "Hai người bây giờ sẽ về nhà ngay sao?"
Ikeda Akira lập tức hỏi ngược lại, "Cậu thì sao?"
Tống Giản mỉm cười, như thể đương nhiên nói, "Tôi muốn đến câu lạc bộ bắn cung một chuyến"
"Cậu muốn mượn sân tập của bọn họ?", Ikeda Akira lập tức đoán được ý của cô, cậu có chút lo lắng nói, "Câu lạc bộ sẽ không cho mượn đâu, vì cậu muốn thi đấu với Ngự Tứ gia"
"Vẫn đến hỏi thử xem sao, lỡ như bọn họ đồng ý thì sao?", Tống Giản dịu dàng nói, "Nếu không được, cũng phải tiên lễ hậu binh* chứ?"
(Gốc, 先礼后兵, trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)
"Cậu muốn làm gì?", Ikeda Akira không yên tâm để cô đi một mình, "Tôi đi cùng cậu!"
Esawa Kazuko cũng lập tức nói, "Tôi cũng đi!"
Ba người họ đi chung với nhau, bị những học sinh khác xem như không khí, cho nên họ cũng xem như chung quanh không ai, tự nhiên trò chuyện. Những học sinh khác yên lặng dùng khóe mắt chú ý họ, lục tục thu thập sách vở nhưng vẫn nấn ná, không rời đi. Đến tận lúc họ rời khỏi phòng học, lúc này bọn học sinh mới nhìn nhau, không rõ cảm giác trong lòng là gì.
Không ngoài dự đoán, khi bọn họ đến câu lạc bộ bắn cung, tỏ ý muốn mượn sân tập, đã biết cô chuẩn bị tỷ thí với Furukawa Kawaichi, bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung khách khí lại lạnh lùng cự tuyệt, "Xin lỗi, không phải thành viên câu lạc bộ bắn cung, không thể sử dụng sân tập của câu lạc bộ"
"Vậy thì...", Tống Giản thay đổi một phương thức khác hỏi, "Nếu tôi đến đây khiêu chiến thì sao?"
Nghe thế, bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung hơi sửng sốt, không khỏi nhíu mày.
Ngữ khí của anh ta có chút bất mãn, "Tiểu thư Mizuno, cô thích khiêu chiến đến nghiện rồi sao?"
"Không phải, chỉ là nghe nói câu lạc bộ bắn cung của học viện Tokugawa hàng năm đều nằm trong top 3 của giải thi đấu toàn quốc, cho nên vô cùng ngưỡng mộ"
Thần sắc Tống Giản không hùng hổ dọa người hay ngạo mạn tự phụ, thần sắc của cô dịu dàng, ánh mắt sáng ngời, mang theo tươi cười, khiến người khác khó có thể từ chối.
"Khi tôi ở nước ngoài đã từng xem qua video thi đấu của bộ trưởng đại nhân, cảm thấy dáng người khi bắn tên của ngài vô cùng đẹp trai lại nghiêm nghị, cho nên rất muốn tận mắt nhìn một lần, không biết được không?"
Bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung, "..."
"Nếu..", anh ta dừng một chút, trong ánh mắt tựa hồ tràn ngập ngưỡng mộ kia của cô, thái độ đã có chút mềm mại hơn nói, "Nếu tiểu thư Mizuno là thật tình muốn thỉnh giáo..."
Anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn nhường đường.
"Nói ra thì, cung tiễn cũng thuộc võ đạo, nếu từ chối lời khiêu chiến, khó tránh bị nhạo báng... Xin mời vào"
Ikeda Akira và Esawa Kazuko đứng phía sau Tống Giản nhìn nhau, cũng theo đi vào trong.
Bên trong, thành viên câu lạc vộ đang huấn luyện đều mặc bạch y hắc khố. Khi thấy nhóm người Tống Giản bước vào, nhận ra hai nữ sinh kia đều là nhân vật trung tâm trong màn náo loạn giữa trưa ở đình viện, họ không khỏi kinh ngạc.
Tống Giản cực kì nhu mì đứng bên cạnh bộ trưởng, thoạt nhìn cực kỳ văn tĩnh yếu ớt. Sau khi cô theo lễ nghi, hướng mọi người hơi khom lưng chào hỏi, không ít người cũng vội vàng theo bản năng khom lưng đáp lễ. Trên mặt bộ trưởng câu lạc bộ lộ vẻ uy nghiêm, hướng mọi người giới thiệu, "Đây là tiểu thư Mizuno Hare, lần này làm người khiêu chiến, sắp sửa khiêu chiến bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung - cũng chính là tôi. Do đó, buổi huấn luyện hôm nay tạm thời hủy bỏ, mọi người, dọn dẹp sân tập đi!"
Sau câu mệnh lệnh trên, tất cả thành viên câu lạc bộ vốn đang điều chỉnh dây cung, bao tay và chuẩn bị luyện tập đều trầm mặc đứng lên. Tuy có chút kinh ngạc nhưng không ai dị nghị gì.
Tham gia câu lạc bộ, địa vị của hậu bối và tiền bối phân biệt cực kỳ rõ ràng.
Tuy nói khiêu chiến nhưng Ikeda Akira và Esawa Kazuko đều nghĩ, Tống Giản chỉ dùng đó làm cái cớ để luyện tập mà thôi.
Ngay từ đầu, cô rõ ràng không quen với cung tiễn trong tay cùng xúc cảm với nó. Sân tập ở đây không hề giống sân tập trong nhà Mizuno, cô bắn liên tục vài lần nhưng hoặc không trúng bia hoặc bắn trật. Trình độ này khiến bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung đứng một bên hơi nhíu mày.
Nhưng sắc mặt cô không hề thay đổi, như thể không hề nghe thấy những âm thanh nghị luận dần lớn hơn của các thành viên đứng nhìn phía sau.
"Trình độ của Mizuno Hare là thế này sao?"
"Không thể nào, thế này mà cũng dám khiêu chiến với Furukawa-sama?"
"Cô ấy thật xinh đẹp a"
"Là con gái nhà Mizuno đồng văn đấy..."
"Tài bắn cung của nhà Mizuno kém như vậy?"
"Nghe nói đại gia chủ hiện tại dường như không có hứng thú với võ học"
"Vậy đao thuật gia truyền của nhà Mizuno, cảm giác cũng sẽ không rất lợi hại"
"Mizuno Hare thua chắc rồi nhỉ?"
"Cái gì? Chẳng lẽ cậu cảm thấy cô ấy thắng được sao? Đùa nhau à, người kia chính là Furukawa-sama đó!"
"Lúc trước tôi nghĩ sở dĩ cô ấy có dũng khí khiêu chiến là vì có niềm tin với bản thân..." Ikeda Akira nhíu mày, Esawa Kazuko cũng sợ Mizuno Hare nghe thấy những lời bàn tán kia sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc.
Nhưng họ không biết, giờ phút này trong đầu Tống Giản đang truyền ra những âm thanh rống giận, to đến độ lấn át cả những tiếng bàn tán xung quanh.
"Muội bị ngu hả?"
"Tống Giản! Muội chính là óc heo sao!?"
"Ta thật khâm phục muội luôn ấy! Rốt cuộc có tay dùng để làm gì hả?"
"Đã nói với muội rồi... cả ngàn lần!!! Đừng nâng tay cao như vậy!!!"
"Muội quả là bị ngu đi!?"
Tiếng rống giận, tức tối muốn hộc máu của anh trai còn quanh quẩn bên tai, những tiếng cười nhạo, hoài nghi của người khác đều hoàn toàn bị áp xuống.
Cô một chút cũng không nghi ngờ bản thân.
Cô chính là dưới sự tôi luyện táo bạo lại thiếu kiên nhẫn của anh trai, cuối cùng cũng có thể xuất sư, trở thành đồ đệ của chiến thần. Lúc này, một mũi tên trúng ngay hồng tâm.
Cô nhẹ thở ra một hơi, cảm thấy mình trong khoảnh khắc, như nhìn thấy thần sắc ghét bỏ kia của anh trai.
Mỗi khi cô có tiến bộ, sự tức giận của hắn mới có thể hạ xuống một chút, sau đó cố nói một câu, "Như vậy còn tạm được"
"Chiến thần" bình thường đã thật khó lường, huống chi là chủ công khoác thêm thân phận "Chiến thần"?
Chỉ cần sự xuất hiện của hắn, có thể mang đến giúp đỡ gì đó cho cuộc đời sau này của cô, như vậy việc quen biết hắn, đã có thể xem là không cô phụ chính mình.
Tiếp theo đó, trong mắt mọi người, cô quả thật như có thần linh trợ giúp, bách phát bách trúng.
Nhưng vì từ đầu bắn trật quá nhiều, Tống Giản không thể giành thắng lợi, dù cuối cùng tư thái nghiêm nghị không hề dao động kia của cô, thậm chí đã ảnh hưởng bộ trưởng vốn dĩ phát huy vô cùng ổn định, bắn trật một mũi tên. Về những lời châm chọc mỉa mai ban đầu, không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến mất.
Nói đến cùng, võ đạo từ trước đến nay luôn dùng thực lực nói chuyện.
Hai người buông cung tiễn, hành lễ với nhau.
Thua, nhưng thiếu nữ mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Thắng, nhưng thần sắc thiếu niên lại rất khó coi.
"Đa tạ chỉ giáo", Tống Giản nói, "Ngày mai tôi sẽ đến nữa"
...
Đợt thi bắn cung giữa cô và Furukawa Kawaichi, ước định vào một tuần sau.
Rất nhanh, tin Mizuno Hare đến câu lạc bộ bắn cung luyện tập liền lan truyền rộng khắp. Có rất nhiều người chạy đến vây xem, ngay từ đầu, thành viên câu lạc bộ bắn cung còn lo lắng sẽ khiến Ngự Tứ gia bất mãn, nhấn mạnh rằng cô không phải đến huấn luyện mà là để khiêu chiến. Nhưng dần dà cũng không giải thích nhiều nữa.
Bởi vì ai cũng nhìn ra được, ngoại trừ lần đầu tiên khiêu chiến bị thua, sau khi tìm thấy được trạng thái, tài bắn cung của Mizuno Hare hoàn toàn áp đảo bộ trưởng của câu lạc bộ. Sau này, tình huống đã biến thành bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung liều mạng tôi luyện tài nghệ và khiêu chiến với cô.
"Không cần đi cảnh cáo câu lạc bộ bắn cung sao?", trong văn phòng hội học sinh, Ngự Tứ gia đương nhiên cũng nghe được tin tức này.
Sakakibara Yutaka thấy Furukawa Kawaichi đối với tin tức một chút phản ứng cũng không có, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Furukawa Kawaichi không hề để ý gã.
Y tiếp tục lau chùi thanh Đồng Tử Thiết An Cương của mình, dịu dàng như thể đang đối xử với người yêu.
"Không cần", Himeji Hidema giúp y giải thích, "Thứ Kawaichi muốn chính là một đối thủ dùng toàn lực nghênh chiến"
Sakakibara Yutaka hỏi, "Tôi nghe nói tài bắn cung của cô ấy rất mạnh, bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung tựa hồ cũng cam bái hạ phong. Nếu so sánh tài bắn cung giữa Kawaichi và bộ trưởng câu lạc bộ, ai sẽ mạnh hơn?" Himeji Hidema nói, "Kawaichi là bộ trưởng câu lạc bộ kiếm đạo"
"Cho nên?"
Himeji Hidema bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nói rõ hơn một chút, "Cho nên, ai cũng có sở trường riêng"
Sakakibara Yutaka thông suốt. Tài bắn cung của Furukawa Kawaichi không mạnh như bộ trưởng câu lạc bộ bắn cung.
Gã nhìn Furukawa Kawaichi, nhíu mày lo lắng hỏi, "Nói vậy là, so bắn cung, cậu sẽ thua?"
"Nhưng kiếm thuật của Kawaichi tuyệt đối mạnh hơn cô ấy nhiều", Ii Masa nói, "Cho nên Hare mới đưa ra điều kiện ba trận hai thắng. Nói không chừng cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ kiếm thuật, toàn lực chú tâm vào hai phần bắn cung và cưỡi ngựa"
Himeji Hidema khẽ gật đầu, "Hơn nữa, cô ấy còn muốn thi bắn cung đầu tiên"
Ii Masa mỉm cười, "Đúng vậy"
Sakakibara Yutaka cảm thấy việc hai người nó cứ nói một nửa liền dừng rất phiền phức, gã nói thẳng, "Có ý gì?" Himeji Hidema thở dài, "Cậu ngẫm lại đi, thi bắn cung trước, nếu cô ấy có thể thắng, tất nhiên thanh danh sẽ tăng vọt, khiến đám đông biết cô ấy là người có thực lực rất mạnh. Sau này, dù trận thứ hai so kiếm thuật thua, cũng là một thắng một bại, sẽ không bị người khác xem nhẹ. Nhưng nếu cô ấy thi kiếm thuật đầu tiên, nhất định sẽ thua. Vừa khoa trương tuyên chiến xong, trận đầu liền thất bại, người khác sẽ nghĩ thế nào? Cậu cảm thấy, những người đó còn sẽ kiêng dè cô ấy như bây giờ sao? Đến lúc đó, hai học sinh bình dân cô ấy bảo vệ, cho dù là con gái nhà Mizuno, cũng tuyệt đối sẽ bị người khác khi dễ, không ít thì nhiều"
"Nhưng... không phải cô ấy nói, đao và ngựa đều đang ở nước ngoài sao?"
Himeji Hidema nhàn nhạt đáp, "Nếu thật sự muốn đấu, cưỡi ngựa có thể để sau; về kiếm thuật, cô ấy và Kawaichi đều thống nhất không dùng vũ khí thường dùng, chẳng phải xong rồi?" Sakakibara Yutaka không dám tin nói, "Cô ấy cố ý sắp sếp như vậy? Kawaichi, cậu không ngại sao?"
Furukawa Kawaichi liếc nhìn gã, "Thua chính là thua, thắng chính là thắng"
Ii Masa nói, "Bất kể thắng trước hay là thua trước, nếu Hare có năng lực làm được một thua hai thắng, như vậy cô ấy sắp xếp các trận thi đấu thế nào, đối với Kawaichi mà nói, đều giống nhau". Sakakibara Yutaka không khách khí nói, "Cậu đứng về phía bên kia sao? Tên thấy sắc quên nghĩa này! Nói vậy, kiếm thuật của Kawaichi rõ ràng lợi hại hơn cô ấy, từ đó xem ra, khả năng thua càng lớn hơn nữa?"
"Chúng ta chỉ đang thảo luận tình huống tốt nhất đối với Mizuno Hare", Himeji Hidema nói, "Nhưng thuật cưỡi ngựa của Kawaichi chưa chắc kém cô ấy. Kawaichi vừa có thể cưỡi ngựa chạy như bay vừa giương cung bắn trúng hồng tâm. Trình độ của Mizuno Hare thì sao? Masa, cậu từng mang cô ấy đến trại nuôi ngựa đúng không?" Ii Masa trầm ngâm, hồi ức trong chốc lát, "Thời điểm bọn tôi cưỡi ngựa chỉ là chậm rãi chạy vài vòng mà thôi. Thuật cưỡi ngựa của cô ấy không tồi, nhưng rốt cuộc mạnh đến đâu, tôi cũng không có cơ hội chứng kiến"
"Sao lại như thế được?", Sakakibara Yutaka lo lắng nói, "Như vậy, lỡ như Kawaichi thua, chẳng phải muốn tôn cô ấy làm chủ??"
Trong quan niệm của gã, trở thành thần tử của một người, tuyệt đối là một việc vô cùng sỉ nhục.
"Này, Masa! Nếu Kawaichi thật sự trở thành gia thần của vị hôn thê nhà cậu, cậu sẽ ngăn cản đúng chứ?"
"Nếu cậu ấy thật sự trở thành thần tử của Hare, vậy cũng là gia thần của nhà Mizuno. Dù Hare có kết hôn với tôi, Kawaichi và nhà Ii đều không có quan hệ gì. Tôi không có quyền can thiệp", Ii Masa thở dài nói, "Tôi còn đang suy nghĩ lỡ như Hare thua, Kawaichi muốn cô ấy quỳ xuống xin lỗi thì phải làm gì đây" Furukawa Kawaichi lúc này đã bình tĩnh lại, nghe thấy lời này, bàn tay đang vuốt ve thanh đao yêu thích hơi khựng lại, y cứng nhắc nói, "Xin lỗi"
Sakakibara Yutaka ai thán một tiếng, "Các người lúc ấy sao không ai đứng ra ngăn cản, để hiện tại thành ra đánh cuộc lớn như vậy"
Himeji Hidema liếc nhìn gã nói, "Cũng không thấy cậu ra mặt nha"
"Tôi nghĩ Mizuno Hare là vị hôn thê của Masa, Masa sẽ quản"
"Ừm", Ii Masa dứt khoát nói, "Là tôi sai"
Hắn nói, "Tôi chỉ là... cũng rất tò mò kết quả cuối cùng"
Himeji Hidema nói, "Nếu Mizuno Hare thua, cô ấy sẽ không còn khả năng trở thành vị hôn thê của cậu đúng chứ?"
"Đương nhiên"
Nghe vậy, Himeji Hidema liền bày ra bộ dáng "tôi biết ngay mà", thở dài nói, "Cậu muốn dùng Kawaichi để khảo nghiệm vị hôn thê này rốt cuộc có đủ tư cách hay không chứ gì?"
Ii Masa hơi mỉm cười nói, "Cô ấy cũng có thể tận lực đến khảo nghiệm tôi" "Cậu xác định hai người các cậu có thể hợp nhau sao?", Sakakibara Yutaka không rõ lắm hỏi, "Tôi thấy cô ấy tựa hồ đứng về phía bình dân"
"Suy nghĩ của con người luôn thay đổi", Ii Masa không cho là đúng nói, "Tôi chỉ muốn biết, cô ấy có đáng giá hay không"
Sakakibara Yutaka lại thình lình nói một câu, "Nhưng cô ấy gần đây khá thân thiết với một nam sinh nha"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.