Chương trước
Chương sau
Vì Mizuno Hare lên sân khấu quá mức nổi bật, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không biết nên đối xử với cô như thế nào, cho nên cả ngày hôm đó, ngoại trừ Esawa Kazuko và Ikeda Akira, không có bất kì ai dám tiếp cận cô.
Mà hai người kia, thay vì nói họ tiếp cận Mizuno Hare, chi bằng nói, là Mizuno Hare chủ động tiếp cận họ.
Mặc dù không ai đến gần làm quen, mọi người đều đang trộm đánh giá cô, để mỗi hành động cử chỉ của cô.
Bởi vì bị cô kinh sợ, các hành vi khi dễ nhằm vào Esawa Kazuko và Ikeda Akira, cũng tạm thời dừng lại.
Thấy Esawa Kazuko quá mức chật vật, không thể cứ như vậy về phòng học, cô liền đến văn phòng giáo viên mượn chìa khóa, đi đến câu lạc bộ bơi lội mượn phòng tắm để Esawa Kazuko tắm rửa.
Bộ đồng phục kia hiển nhiên không thể mặc nữa, cũng may hôm nay có tiết thể dục, bộ đồng phục thể dục Esawa Kazuko mang theo vẫn chưa bị người khác làm bẩn.
Ikeda Akira quay về phòng học, giúp cô mang cặp sách đến. Sau khi Tống Giản lấy đồng phục thể dục từ cặp sách ra đưa vào phòng tắm xong liền cùng Ikeda Akira ngồi chờ ở phòng nghỉ ngơi bên ngoài câu lạc bộ.
Vì không có việc gì làm, Tống Giản lấy kim chỉ cùng vải vụn ra, thứ ban nãy cô xin được từ giáo viên cố vấn câu lạc bộ may vá khi đến văn phòng mượn chìa khóa phòng tắm, bắt đầu thêu.
Ikeda Akira hỏi, "Cậu đang thêu gì vậy?"
"Bùa hộ mệnh"
"Omamori* cầu xin về con đường võ thuật sao?", Ikeda Akira dừng một chút, đối với hành vi "gặp khó mới biết ôm chân Phật" này của cô cảm thấy có chút bất an nói, "Về võ thuật, phần thắng cậu nắm chắc... được bao nhiêu?"
(Gốc, 御守, là một loại bùa may mắn làm bằng vải, được xin ở các chùa, miếu khắp Nhật bản)
Tống Giản ngẩng đầu, nhìn cậu bất đắc dĩ cười, "Cái này ư, đại khái... năm ăn năm thua đi"
"Nghĩa là sao?"
"Thì hoặc là thắng hoặc là thua"
"Nói vậy còn không phải không có chắc chắn sao?"
Tống Giản khó xử cười, "Trước khi có kết quả cuối cùng, tôi quả thật không thể tính được xác suất"
Nghe ngữ khí của cô nhẹ nhàng như thế, Ikeda Akira hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào cô. Cậu không rõ, rốt cuộc cô có biết tầm quan trọng của chuyện này hay không, "Cậu biết trình độ của Furukawa Kawaichi không?"
"Tôi biết", Tống Giản xem qua tư liệu của y nên vô cùng rõ ràng, "Là người có kĩ thuật kiếm đạo hàng đầu"
"Vậy, cậu thì sao?"
"Cậu muốn nghe lời nói thật ư?"
Rõ ràng cậu lo cho cô đến vậy mà cô lại cứ quanh co lòng vòng, như thể đang trêu đùa mình. Ikeda Akira tức khắc có chút nóng nảy nói, "Chứ sao?"
"Tôi cũng không biết nữa", Tống Giản cảm thấy nếu mình nói thật sẽ khiến cậu càng thêm lo lắng, cho nên không khỏi lộ ra một nụ cười tự giễu, "Tôi từ nhỏ đều huấn luyện trong nhà, trên cơ bản chưa từng giao đấu với bất kì ai"
Ikeda Akira, "..."
Nghe vậy, cậu thoạt nhìn sắp hít thở không thông.
"Vậy sao cậu còn... khiêu chiến với cậu ta!?"
"Bình tĩnh một chút, Akira-kun", Tống Giản vội vàng cầm cổ tay cậu, hơi dùng sức nắm chặt, an ủi nói, "Chúng tôi thi đấu ba lần, ba lần thắng hai nha. Đao thuật không được không sao cả, về mảng bắn cung và cưỡi ngựa, tôi rất có lòng tin"
Cậu lo lắng hỏi, "Thật sao?"
"Cậu muốn nghe nói thật à?"
"Mizuno Hare!"
Tống Giản cũng tự biết đuối lý, không khỏi xin khoan dung nói, "Nhưng tôi thật sự chưa từng cùng ai đấu qua..."
Thật ra, cô đã từng thi đấu với người nào đó, chỉ là từ trước đến nay, chưa từng giành phần thắng.
Nhưng lời này... không nên nói với Ikeda Akira vẫn hơn.
Theo lý mà nói, Furukawa Kawaichi còn trẻ mà đã có thể đạt được thành tựu như thế trong lĩnh vực kiếm thuật, chứng tỏ y có thiên phú, cũng cực kỳ nỗ lực. Mà một người nếu một ngày dùng tám tiếng luyện tập kiếm thuật thì không thể nào có quá nhiều thời gian dư dả để luyện tập cung tiễn và cưỡi ngựa. Căn cứ lý luận "chỉ cần luyện tập mười ngàn tiếng đồng hồ liền có thể trở thành đại sư", với người đi qua khá nhiều thế giới như Tống Giản, ít nhất so với Furukawa Kawaichi, cô vẫn nhiều hơn vài cái "mười ngàn tiếng đồng hồ".
Hơn nữa, trên tư liệu của Furukawa Kawaichi chỉ viết y kiếm thuật xuất chúng, lại không viết tài bắn cung và cưỡi ngựa như thế nào. Nói cách khác, y xuất thân võ gia, cung tiễn và cưỡi ngựa hẳn sẽ không quá kém, nhưng cũng không nổi bật ưu tú như kiếm thuật đến độ có thể trở thành một đặc điểm được lưu ý.
Mà Tống Giản thì sao?
Trong những nhiệm vụ cổ đại với số lượng không nhiều lắm, có một thế giới, cô từng là em gái của đại tướng quân.
Chính là thế giới mà cuối cùng cô gả cho hoàng đế, sau đó anh trai cùng chồng cô, bắt đầu tương ái tương sát. Anh cô là chủ công, chồng cô là chủ thụ.
Cô... nói thật ra, chỉ cần giữ vững tâm thái, cuộc sống trôi qua cũng tính ổn. Vì anh trai và chồng cô đều cảm thấy có lỗi với cô, cho nên cô cơ hồ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Chỉ là thái độ nhường nhịn vì áy náy, xem cô như con ngốc kia của hai người, ít nhiều vẫn có chút làm cô khó chịu.
Được rồi, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là lúc ấy, vị anh trai kia của cô, tài bắn cung và cưỡi ngựa chính là có một không hai trong thiên hạ, được xưng là chiến thần.
Càng quan trọng hơn, hắn còn là chủ công!
Mọi người đều biết, trong đại đa số tình huống, chủ công của một thế giới tuyệt đối là người có đẳng cấp tối thượng, hơn nữa còn sở hữu hào quang vai chính sáng rọi.
Do đó, vị anh trai này của cô, nào là liên châu tiễn*, một lần bắn nhiều mũi, thất tinh tiễn, chỉ là việc dễ như ăn kẹo. Giương cung bắn nhạn, thiện xạ, bách phát bách trúng, muốn khoa trương bao nhiêu liền được bấy nhiêu. (*Gốc, 连珠箭, những mũi tên được bắn liên tiếp không ngừng, cho nên được ví như pháo nổ, 连珠)
Thế giới này, hoàn toàn khác với giả thiết NP của thế giới trước, nhân vật chính chỉ có hai người là Ii Masa và Ikeda Akira.
Tính từ phân vị, Furukawa Kawaichi cũng chỉ có thể xem là một nam phụ quan trọng.
Tài bắn cung của một nam phụ quan trọng, trình độ trong tư liệu cũng không hề được ghi là đặc biệt, dù trong đám đông cũng xem như ưu tú nhưng sẽ không thể nào so sánh được với tài bắn cung của vị chủ công thiên hạ vô song, sáng chói toàn nhân gian.
Đây là áp chế đến từ phương diện cấp bậc.
Tuy tài bắn cung của Tống Giản khẳng định không bằng vị anh trai kia, nhưng tốt xấu gì, trong khoảng thời gian cùng nhau lớn lên, vì tăng độ hảo cảm của hắn, vì có thể có chung đề tài với hắn, cô đã hao phí rất nhiều sức lực để luyện tập. Tuy rằng sau khoảng thời gian vô cùng vất vả mới có thể bắn bảy mũi tên đều trúng hồng tâm, cô ngập tràn vui mừng khoe khoang trước mặt hắn, vốn tưởng có thể khiến hắn nhìn mình với cặp mắt khác, kết quả lại bị hắn dùng vẻ mặt ghét bỏ cười nhạo.
Thấy cô đầy mặt không phục, hắn giành lấy cung của cô, một mũi tên lại một mũi tên, cơ hồ không hề ngừng nghỉ, động tác nước chảy mây trôi, như thể không cần suy nghĩ.
So với bộ dáng mỗi lần bắn xong một mũi tên phải tạm dừng một chút mới tiếp tục bắn của cô, quả thật khác nhau một trời một vực.
Trong khoảnh khắc kia, Tống Giản cực kỳ uể oải.
Chẳng qua, sự kiên trì của cô tốt xấu vẫn có chút hiệu quả. Vị anh trai luôn độc hành chẳng khác gì một con sói kia, cuối cùng, vào những lúc hắn tập cưỡi ngựa bắn tên, thỉnh thoảng sẽ dẫn cô theo, tự tay dạy dỗ cô. Sau này, thành tích cao nhất của cô, là đứng trong phạm vi ngoài một trăm bước, nghe âm thanh xác định mục tiêu, bắn trúng một con ruồi.
Cô cũng không tin tài bắn cung của Furukawa Kawaichi có thể đạt tới trình độ cao như vậy!
Nhưng mỗi lần nhớ đến vị anh trai kia, cô liền nhớ đến áp lực to lớn mà cô phải chịu đựng khi luyện bắn.
Anh trai cô thời niên thiếu đã kiệt ngạo vô lễ, kiêu căng chẳng khác gì một con sói đơn độc, căn bản không kiên nhẫn dành thời gian với nữ giới. Chỉ vì Tống Giản liều mạng quấn lấy hắn không bỏ, dai dẳng như thể cái đuôi nhỏ của hắn, mới vất vả vào được mắt hắn.
Tính tình hắn thô bạo, lại không kiên nhẫn, có một lần hắn dạy cô luyện cách bắn thất tinh tiễn cả buổi trưa nhưng cô làm thế nào cũng phải có giây lát ngừng nghỉ, hoặc sẽ thoáng chút do dự trước khi bắn. Kết quả chẳng đâu vào đâu, thậm chí hơn phân nửa đều bắn không trúng bia. Khi mới luyện được một nửa, Tống Giản rõ ràng cảm giác được độ kiên của hắn đã đạt đến cực hạn. Có lẽ giống với phụ huynh phụ đạo con cái làm bài tập, không hiểu được vì sao một đề dễ như vậy, giảng đi giảng lại ba bốn lần mà đứa trẻ vẫn làm sai.
Hắn bực bội thở dài, ghét bỏ phát ra một tiếng "chậc", sức lực điều chỉnh động tác của cô cũng ngày càng thô bạo.
Tống Giản lúc ấy có chút hoảng loạn nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, không biết chừng chốc nữa hắn sẽ đánh cô.
Kết quả, vì trong lòng hoảng hốt, cô lại bắn trật.
Người anh trai ban nãy vừa giảng giải điểm quan trọng lần nữa cho cô, tức khắc như thể sắp bùng nổ mà giận dữ hét lên, "Tống Giản!!!"
Đám người hầu xung quanh đều sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám. Ai cũng biết tính tình thiếu gia dữ dằn, tâm trạng không tốt liền dùng roi quất người khác. Hiện tại, khi hắn đang trong cơn thịnh nộ, chẳng ai dám lên tiếng vì sợ rước họa.
Tống Giản vội cười làm nũng nói, "Huynh xem huynh xem, dù sao lần này muội cũng ngắm trúng bia nha! Có phải có chút tiến bộ không?"
Đại tướng quân trong tương lai cắn chặt khớp hàm, trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đè nén lửa giận, bực bội vò rối mái tóc dài của cô, như hận không thể bứt toàn bộ tóc cô xuống, "Muội ngu chết đi được!!"
"Đừng nóng giận nha, a huynh tốt nhất, dạy muội luyện bắn, còn ở cạnh muội lâu như vậy. A huynh là a huynh tốt nhất trên thế giới này!"
Thiếu niên, kỳ thật khá dễ dỗ dành, lúc này mới bỏ bàn tay đã xoa đầu cô thành ổ quạ ra, "Hừ"
Hắn còn chưa hết giận nói, "Lần sau dù muội có cầu xin ta thế nào, ta cũng sẽ không dạy nữa!" Sau này, khi Tống Giản đến tuổi định thân, nếu thành thân, cô liền không thể tiếp cận chủ công và chủ thụ, cho nên đã cự tuyệt rất nhiều lời cầu hôn.
Vì từ nhỏ đi theo anh trai, trong kinh thành, cô có thể nói là hoành hành ngang dọc, từ đó dưỡng thành tính tình kiêu căng tùy hứng. Cha mẹ cũng không quản được cô, vì thế vội vàng viết thư cho anh trai cô, lúc ấy đang mang quân ra ngoài đánh giặc.
Trong mắt người ngoài, Tống Giản chỉ nghe lời anh trai mình.
Sau này, hắn khải hoàn hồi triều, về đến nhà, việc đầu tiên chính là tìm Tống Giản, hỏi cô muốn gả cho người thế nào.
"Nếu có thể, muội vẫn muốn ở mãi bên cạnh huynh"
Hắn hơi sửng sốt, hiển nhiên vô cùng cao hứng, nhưng cũng cảm thấy cô thật ngốc, dù sao từ nhỏ hắn đã ghét bỏ cô vì không quá thông minh.
"Có cô nương nào ở mãi trong nhà chứ? Muội có phải đã có người mình thích không? Nói đi, nếu hắn không chịu, ta liền giúp muội bắt hắn về" Tống Giản biết, khi đó, hắn đối với vị ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, thật sự có dã tâm thay thế.
Bởi vậy cô nói, "Vậy thì... muội sẽ nghe theo sự sắp xếp của huynh"
Nụ cười trên mặt hắn dần lụi tắt.
Hắn quay đầu nhìn phía hoàng cung, sau một lúc lâu, tựa hồ đang suy tính, do dự gì đó...
Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn cô nói, "Muội muội của ta... nên được gả cho người tôn quý nhất trên đời"
Hắn hy vọng cô có thể sinh được Thái tử. Nhưng hoàng đế sao có thể không đề phòng mưu tính ấy.
Cô trước sau vẫn không có thai.
Không chỉ như thế, anh trai cùng chồng cô, qua vô số lần giao thủ, bắt đầu đánh ra lửa tình.
Sau này, khi hắn và hoàng đế đã không thể kiềm lòng được nữa, dường như mọi góc cạnh trên người đều hóa mềm.
Hắn không hề như xưa, khí phách hăng hái đứng trước mặt cô, ra vẻ là người dẫn đường, bởi vì hắn biết, bản thân đã chính tay dồn em gái vào một con đường không hề có tương lai và đầy tuyệt vọng. Vì áy náy, mỗi lần gặp cô, hắn vẫn luôn trầm mặc, không biết phải nói gì. Hắn nhìn cô thật lâu, mang theo biểu tình muốn nói lại thôi cùng sự chột dạ và thương hại.
Hắn khiến cô bị nhốt trong thâm cung, lại cướp đi chồng của cô.
Mất đi tự do, mất đi cơ hội yêu và được yêu, rời xa gia đình, lại không thể tiến vào một gia đình mới, vĩnh viễn lang thang không chốn về.
Lúc ấy Tống Giản cũng thật sốt ruột, sau khi phát hiện chủ công và chủ thụ đã phát sinh quan hệ, cô quyết định liều một phen cuối cùng...
Cô đi ám sát hoàng đế, vốn định chết trong lòng hoàng đế, kết quả y không gϊếŧ cô.
Anh trai cô sắc mặt tái nhợt, vội vã chạy vào cung ngay trong đêm khuya để gặp cô. Cô chưa từng thấy qua bộ dáng yếu ớt, lo sợ không yên như thế của hắn.
"Không sao cả, không sao cả", hắn thấp giọng an ủi cô, "A Giản, đừng sợ, a huynh đưa muội ra ngoài" "Dù cho ta muốn gϊếŧ Hoàng thượng cũng không quan trọng sao?", Tống Giản nhìn hắn, thở dài, "A huynh và Bệ hạ, đã tình sâu ý nặng đến trình độ này rồi?"
"Huynh đã nói, muội muội của huynh nên gả cho người tôn quý nhất trên đời này, sau đó sinh ra đứa trẻ tôn quý nhất, đó sẽ là hoàng đế thuộc về Tống gia chúng ta. Nhưng huynh lừa ta!"
Hắn gục đầu, đã không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
"Ta bị trói buộc bởi cái danh Tống quý phi. Ta không bao giờ có thể là Tống Giản nữa. Ta vốn dĩ có thể ở ngoài cung, vô cùng vui vẻ, tự do tự tại mà sống. Nhưng huynh, huynh đã hủy hoại cả đời của ta, a huynh!"
Cơ thể cao lớn, đĩnh bạt, giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn nguy nga kia, lần đầu tiên run lên khe khẽ.
Tống Giản chết trong vòng tay hắn.
Cô rút cây trâm vàng trên đầu ra nhét vào tay hắn, sau đó đâm vào trái tim mình, ý đồ dùng tính mạng của bản thân để ngăn trở chủ công và chủ thụ. Trước khi chết, cô ngã vào lòng hắn, siết chặt lấy ống tay áo của hắn, như thể rất không cam lòng nói, "Huynh nợ ta cả đời"
Trong tình cảnh chó cùng rứt giậu, đó là biện pháp cuối cùng Tống Giản nghĩ ra được khi cô kinh nghiệm còn chưa mấy phong phú.
Nhưng cô vẫn thất bại.
Thời điểm tổng kết, Tống Giản không ngừng ảo não nghĩ, đáng chết, vẫn nên chết trong tay Hoàng đế mới có hiệu quả! Chết trong tay a huynh, không phải tặng không cơ hội để Hoàng đế cẩn thận an ủi, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, từ đó khiến tình cảm ngày càng sâu nặng sao!?
Nhưng cô nhìn thấy được, trên báo cáo phản hồi tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ thế giới, phần viết về tâm lý của đại tướng quân lúc cuối cùng.
[ Cơ thể trong lòng đã dần lạnh lẽo nhưng hắn từ đầu đến cuối chỉ dám nhìn bàn tay siết chặt lấy ống tay áo mình của cô, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt cô. Muội muội của hắn, là thiếu nữ xinh đẹp nhất kinh thành. Từ nhỏ luôn đuổi theo phía sau hắn, biểu tình luôn luôn tươi sáng và vui vẻ.
"A huynh! A huynh!"
Bọn họ có cùng cha, nhưng lại không cùng một mẹ.
Ngay từ đầu, bọn họ cũng không thân thiết mấy vì hắn chán ghét trẻ con, nhưng không biết vì sao, cô cứ thích bám lấy hắn không bỏ.
Có đôi khi, nghe thấy cô gọi mình, hắn luôn cố ý như không nghe thấy, cố gắng kéo dài bước chân, lập tức đã bỏ xa cô.
Nhưng sau này, khi cô dần dần trưởng thành, đã có thể chạy đuổi theo.
Rốt cuộc có một ngày, hắn đã tính sai, xem nhẹ tốc độ của cô, bị cô bắt được ống tay áo.
Bé gái với diện mạo đáng yêu, trắng như bạch ngọc thở hổn hển, khi thấy hắn nhíu mày, dùng ánh mắt không kiên nhẫn nhìn mình, cô một chút cũng không sợ hãi, còn nở một nụ cười xán lạn với hắn, "A huynh! Muội biết cách bắn thất tinh mũi tên rồi! Huynh đến xem được không?" Thất tinh mũi tên của cô bắn vụng về lại chậm chạp, ngoại trừ việc cuối cùng đều bắn trúng hồng tâm, không một chỗ nào vào được mắt hắn. Hắn khịt mũi coi thường, thấy cô cư nhiên còn dám không phục, liền dứt khoát làm mẫu một lần. Khi thấy cô mở to hai mắt thán phục không thôi, lúc này hắn mới vừa lòng xoay người đi.
Hắn nghĩ thầm, cô chắc chắn sẽ không tiếp tục quấn lấy hắn. Thái độ ghét bỏ của hắn rõ ràng như vậy, đủ để cô biết được, muốn thể hiện tài bắn cung trước mặt hắn quả thật không biết xấu hổ.
Kết quả cô vẫn trước sau như một, tìm hắn khắp nơi.
Hỏi thị nữ, "Ngươi có thấy a huynh không?"
Hỏi người làm vườn, "Ngươi biết a huynh đi đâu sao?"
Hỏi sau bếp, "A huynh có đến đây không?"
Cuối cùng, chỉ cần hắn ở trong phủ, cô có thể dưới sự chỉ dẫn của vô số người, chuẩn xác mà tìm được hắn. Lúc ấy hắn nghĩ, vị muội muội này của mình thật có thiên phú đi làm thủ lĩnh của nhóm tình báo.
Chẳng qua hắn cũng không định cứ đơn giản như vậy đã bị khuất phục. Dù Tống Giản có tìm được hắn, nhưng chỉ cần cô lơ là một chút, hắn sẽ lập tức trốn ngay. Thông thường là Tống Giản vừa quay đầu, thiếu niên vừa rồi còn ở đó đã không thấy tăm hơi.
Không biết có phải lúc ấy từng trải nghiệm cảm giác "quay đầu liền biến mất" để lại bóng ma thật sâu trong lòng cô không, sau này, mặc dù hắn không trốn nữa, nhưng lần nào ở cạnh hắn, cô cũng luôn muốn nắm ống tay áo của hắn.
Hắn rất khó chịu với loại cảm giác dính sát rạt này, cảm thấy đi ra ngoài thật mất mặt, "Ta sẽ không trốn!"
Nhưng Tống Giản lại rất kiên định, "Không, huynh đã không có danh dự!" "Nếu nói vậy, kéo tay áo thì có là gì? Trực tiếp dắt tay không phải càng khó chạy sao?", hắn nói ra câu không hề mang theo não kia, đến tận lúc giữ chặt tay cô mới đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Ngoại trừ cha mẹ hay nắm tay con trẻ, dù cho phu thê cũng hiếm khi dắt tay.
Bàn tay hắn khi đó đã rất to, mà cô vừa vào lứa tuổi mới lớn, dù vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng đã không còn là dáng vẻ của trẻ nhỏ.
Nắm lấy bàn tay thuộc về thiếu nữ mềm mại không xương, hai người nhìn nhau một cái, hắn bất giác không tự nhiên buông tay.
"Được rồi, vậy cứ nắm ống tay áo đi"
Hắn dẫn cô đi xem hoa đăng, dạo hội chùa, ở thời điểm giới nghiêm ban đêm, trốn tránh đội tuần tra, vội vã chạy về nhà; trèo tường, chui lỗ chó, hắn thậm chí còn dẫn cô đến phố hoa "trải nghiệm" việc đời. Kết quả nửa đường bị phụ thân phát hiện, đuổi chạy đánh một canh giờ. Cô luôn kéo ống tay áo của hắn. Có đôi khi, hắn thậm chí cảm thấy, cô chính là một bộ phận của hắn, là bộ phận khác nối liền từ thân thể hắn, từ ống tay áo của hắn.
Nhưng vì ý đồ trộm mang muội muội dạo phố hoa, cha mẹ ý thức được, hắn đã khiến Tống Giản trở thành người có tính cách hoang dại. Hắn nhanh chóng bị đưa đến quân đội, suốt một năm sau đó cũng chỉ có thể về nhà một hai lần. Nhưng thư từ của cô chưa từng dứt, có đôi khi thư hồi âm của hắn vừa gửi đi, phong thư tiếp theo của cô đã tới nữa. Mỗi lần còn gửi kèm một đống thứ, nào là mứt hoa quả, quả khô, quần áo mới, chăn mùa đông...
"Của thê tử mới cưới à?"
Chiến hữu tò mò hỏi.
"Không phải, muội muội"
"Ối chà! Tình cảm của ngươi và muội muội tốt như vậy? Là từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau sao?" "Cha mẹ song toàn, từ nhỏ chán ghét đến lớn"
"Không phải ruột thịt à? Là họ hàng? Sống nhờ nhà ngươi?"
"Cùng cha khác mẹ"
"Vậy rất hiếm thấy nha!", ai nấy nghe qua đều thật kinh ngạc, "Vậy ngươi phải đối xử với muội muội mình tốt một chút đấy!"
...
Cô vẫn nắm lấy ống tay áo của hắn, giống hệt như trước đây.
Cô từng tin tưởng hắn như vậy, cho nên giao cả đời mình vào tay hắn.
"Nếu có thể, muội muốn vẫn luôn ở cạnh a huynh!"
"Muội sẽ nghe theo a huynh phân phó"
Cuối cùng cô nói, "Huynh nợ ta cả đời" ]
Tống Giản lúc ấy nghĩ, thì ra trong lòng hắn, cô cũng không phải không có chút sức nặng, từ đó cũng không quá khó chịu nữa.
Điều này có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy, "Nhiêu đó thôi đã thỏa mãn??", nhưng đối với nữ phụ của bộ thuần ái mà nói, có thể được chủ công hoặc chủ thụ nhớ đến trình độ này, vô cùng không dễ. Chẳng qua, cô không muốn nhớ lại một nhiệm vụ thất bại. Tống Giản rất lâu rồi cũng chưa nghĩ đến hắn.
Hiện tại quan trọng nhất là tài bắn cung!
Dưới các loại ghét bỏ cùng trào phúng của anh trai, nền tảng của cô được xây dựng cực kì vững chắc. Mấy năm nay, trong thế giới hiện thực, cô thường thường cũng cùng bạn bè đi những sân bắn cung chơi, để nếu có ngẫu nhiên gặp phải trong nhiệm vụ thế giới, sử dụng sẽ không đến nỗi lóng ngóng.
Nhưng cô vẫn cần luyện tập nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.