Hàng loạt tiếng súng nổ ra gần đó, Tuấn Kiệt cũng đã kéo Phan An ẩn mình vào hàng nho bên cạnh, anh cố gắng hết sức che chắn cho Phan An. Có tiếng bước chân đang tiến về phía họ, anh không biết người đến là địch hay bạn nhưng hiện tại bây giờ anh đã trúng đạn, chắc chắn nếu đối đầu trực diện thì anh không tự tin sẽ hạ được đối phương.
Mặt trời dần khuất bóng Tuấn Kiệt kéo gương mặt còn đang sợ hãi của Phan An đến gần, anh khẽ nói:
- Em có bị thương ở đâu không?
Phan An lắc đầu đôi mắt e dè nhìn về phía hình nhân do anh làm ra lúc nãy giờ đây đã bị bắn nát, cô nói giọng rung sợ:
- Tôi ổn, anh có bị thương ở đâu không?
Anh lắc đầu rồi ôm cô vào lòng, Phan An cảm thấy có thứ gì đó ướt ướt ở tay cô, nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu xám đã thấm ướt một màu đỏ tươi, hai tay cô run run cởi từng chiếc cúc áo của anh để lộ vết thương ở phần eo máu vẫn còn đang chảy rất nhiều, phải nhanh cầm máu và đưa anh đến bệnh viện cô vội cởi chiếc khăn trùm đầu xuống băng quanh eo anh lại cột chặc miệng vết thương nhằm ngăn máu tiếp tục chảy nữa, bàn tay cô lúc này đã dính đầy máu của anh hai mắt ngấn lệ cô nói:
- Anh sẽ không sao đâu, anh có đi được không dựa vào người tôi đây này, tôi dìu anh đi. Ráng một chút thôi.
Tuấn Kiệt cố gắng ôm người cô đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-quay-dau-phan-truc-ly/3503277/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.