Khi Phan An tỉnh lại đã là ngày hôm sau! Sau cuộc phẩu thuật một bên cánh tay được may và băng như dò heo, Tuấn Kiệt đang ngồi làm việc một bên nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô anh cũng chỉ nói ngắn gọn:
- Lần này cám ơn cô, vì cây dao đâm ở tay cô hơi sâu nên bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật mới lấy con dao ra được, nghĩ ngơi vài ngày sẽ khỏe!
Anh thấy cô vẫn im lặng không lên tiếng, anh đến bên cạnh giường ngồi xuống giọng trầm trầm nói tiếp:
- Cô có muốn ăn hay uống gì không? Tôi cho người mang đến!
Phan An chỉ liếc nhìn anh rồi nhắm mắt lại, cô nói giọng yếu ớt:
- Tôi muốn ngủ! Anh để tôi yên tĩnh một chút!
Như hiểu ý cô, Tuấn Kiệt cũng rời đi, nghe tiếng đóng cửa Phan An từ từ mở mắt việc cô thay đổi cốt truyện có thể sẽ gây ra phản ứng phụ đều này cô cũng đã từng nghĩ qua, nhưng không nghĩ nó lại chuyển lên người cô! Phan An thở dài, rút kinh nghiệm sau này sẽ hạn chế lo chuyện bao đồng như thế này.
Khi Tuấn Kiệt trở lại? Phan An nói giọng yếu ớt:
- Tôi muốn xuất viện, ở đây ngột ngạt quá tôi không thích!
- Cô cần theo dõi và rửa vết thương!
Anh nói chưa hết câu thì thấy gương mặt mất hứng của cô, xém tý anh đã phì cười, không nghĩ cô ta cũng có lúc đáng yêu như vậy, anh nói giọng dịu lại:
- Được, được rồi! chúng ta ra viện, bỏ ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-quay-dau-phan-truc-ly/3499270/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.