Editor: Bao Tô Bà
Trình Ngộ nhìn thẳng vào cô gái nằm trên giường bệnh. Cô chỉ cười khẽ, không có bất cứ lời nào đáp lại, trong lòng anh hơi hốt hoảng, chỉ có thể sốt ruột nói chuyện.
“Chúng ta kết hôn đi, sau đó sẽ đi đảo Rhine hưởng tuần trăng mật, được không, em đã nói em thích nơi đó, chúng ta...”
“Trình Ngộ.” Tô Noãn cười ngắt lời anh: “Anh vẫn như vậy, sốt ruột là tự quyết định, tính tình trẻ con...”
Tựa như năm ấy, cô ép buộc chia tay, anh ấu trĩ cho rằng chỉ cần không nghe, không để ý tới, là có thể tránh một số chuyện phát sinh.
“Em sắp chết rồi, Trình Ngộ.” Tô Noãn nhìn anh mỉm cười: “Chúng ta hãy trò chuyện thật vui vẻ, được không?”
Trình Ngộ nghẹn lời, hồi lâu sau nước mắt từ từ chảy xuống, anh hệt như một đứa trẻ vùi đầu vào chăn của Tô Noãn nức nở thành tiếng.
“Không được, không được, em không được như vậy, em không thể, em nói anh phải làm sao bây giờ... Em nói xem, anh biết làm sao đây...”
Hai mắt Tô Noãn cũng hồng, nhưng cô vẫn cũ kiên trì dỗ anh, dỗ người đàn ông như biến thành cậu thiếu niên của 5 năm trước.
“Trình Ngộ, anh xem này, 5 năm qua không có em ở bên không phải anh vẫn sống tốt sao, anh có thể làm được mà, đúng hay không, nhận lời em được không?”
“Không được!” Trình Ngộ cắn răng lắc đầu: “Chuyện này sao có thể giống nhau, Tô Noãn, em không thể như vậy được, 5 năm qua tuy không gặp em, nhưng mỗi ngày anh đều nhớ em, nhớ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455360/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.