Editor: Bao Tô Bà
Đã sớm biết rồi không phải sao, đã sớm biết nào có ân huệ ông trời ban cho. Vận mệnh vẫn luôn khắt khe với cậu như vậy, cho dù là khoan dung nhất thời cũng chỉ là sự đồng tình của người khác mà thôi.
Bất luận cậu giãy giụa thế nào thì vẫn sẽ mãi là kẻ hãm sâu trong vũng lầy, vĩnh viễn không thoát khỏi lồng giam u ám.
Cậu đã sớm quen rồi, nhưng... tại sao, tại sao luôn muốn cậu sinh ra hi vọng, muốn cậu sinh ra hi vọng về ánh sáng mà mình không thuộc về... Để rồi tàn nhẫn đẩy cậu trở lại vực sâu.
Cậu đã nói với cô, đã nói, cậu chỉ có một mình, nay cậu giao mình cho cô, nếu một ngày nào đó cô từ bỏ cậu, vậy cậu sẽ không còn là Trình Ngộ nữa.
Cô biết, cô cũng từng bảo đảm, từng nhận lời, nhưng tại sao... lại dễ nuốt lời như vậy, chỉ muốn dùng mấy câu nói để tống cổ con vi khuẩn như cậu.
Tại sao!
Thật ra cô vẫn luôn ghét bỏ cậu, không thể tiếp thu quá khứ của cậu, nhất định là vậy...
Nhưng tại sao lại phải gạt cậu, tại sao lại để cậu nhìn thấy ánh sáng rồi lần nữa đẩy cậu vào trong u tối... Tại sao cô có thể đối xử với cậu... tùy ý như vậy!
Thiếu niên càng đi càng nhanh, ý cười trên mặt phảng phất như đọng lại một nửa, không đạt tới đáy mắt.
Có phụ huynh học sinh nhìn thấy cậu, bèn cười nói với người bên cạnh, nam sinh này đẹp trai thật đấy, đáng tiếc chắc là thi không tốt, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455356/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.