Editor: Bao Tô Bà
Cậu ta biết bản thân đã làm gì. Không ai biết giờ này cậu ta hối hận nhường nào, nhưng mà hối hận cũng chẳng được gì, thế nhưng ngoài hối hận cậu ta chẳng thể làm gì khác. Vốn muốn làm gì đó để vãn hồi, nhưng nhìn biểu tình của thiếu nữ trước mắt, cậu ta bỗng nhiên có một dự cảm: bất luận cậu ta làm gì đều sẽ không thể cứu vãn nữa rồi.
Tô Noãn nhìn sắc mặt trắng bệch của Hàn Liệt, ác ý trong mắt dần biến mất, tiếp đó biến thành nồng nặc tự giễu.
“Cậu ghét tôi là con riêng, nhưng đây là chuyện tôi có thể lựa chọn hay sao? Tôi có quyền lựa chọn được sinh ra hay không ư? Tôi đã từng làm sai chuyện gì chưa? Cũng đúng, tôi từng làm sai một chuyện, hồi trước tôi không nên đến gần cậu, không nên đánh thức cậu, kéo cậu ra khỏi thế giới âm u chật hẹp. Nếu biết sau này cậu sẽ biến thành loại người như vậy, trước đây tôi nhất định sẽ không giúp cậu.” Càng nói đến cuối, giọng nói cô đã biến thành nghiến răng nghiến lợi.
Cô không biết đây đến tột cùng là sự căm ghét trong lòng mình hay là ý thức bi phẫn còn sót lại của nguyên chủ, cô chỉ biết, khi nghĩ đến những hành động lúc trước của Hàn Liệt, trong lòng cô không hề có bất cứ sự đồng tình nào với cậu ta.
Hàn Liệt lắc đầu, cực kỳ khó khăn nặn ra từng lời nói đáng thương.
“Đừng nói vậy, ai cũng có thể, chỉ có cậu là không thể, xin cậu, xin cậu đừng nói vậy mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455347/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.