Editor: Bao Tô Bà
Nhìn thấy biểu tình của Hàn Liệt, Tô Noãn cười không hề để tâm. Cô đứng dậy đi ra ngoài, Trình Ngộ ngẩng đầu lên, đáy mắt chứa tia hắc ám. Cậu quay đầu đối diện với tầm mắt Hàn Liệt, khoé môi mỏng đẹp đẽ của thiếu niên cong lên, nở nụ cười với Hàn Liệt, một nụ cười đầy ác ý.
Cậu cười khiêu khích nhìn Hàn Liệt, song khi Tô Noãn quay đầu lại cậu lập tức biến thành vẻ mặt không muốn xa rời và đôi mắt đầy trông mong khiến Tô Noãn thấy vừa buồn cười vừa mềm lòng.
Mặt đối mặt đứng trên tầng cao nhất của toà nhà dạy học, toàn thân Hàn Liệt căng thẳng, mãi một lúc mới nói ra được hai chữ.
“Là mình(*).”
(*) Tra nam Hàn Liệt nhận ra mọi chuyện rồi nên đổi xưng hô.
Tô Noãn nhướng mày: “Rồi sao?”
Hàn Liệt mím môi, lần thứ hai nặng nề lên tiếng: “Là mình!”
Tô Noãn cười như không cười: “Cậu cho rằng tôi nghe không hiểu lời cậu đang nói?”
Hàn Liệt tức khắc biến sắc, lúc này như mới ý thức được điều gì.
“Cậu biết là mình? Cậu đã sớm nhận ra mình?” Giọng nói và thân thể cậu ta hầu như cứng ngắc như nhau.
Tô Noãn vẫn cười nhìn cậu ta: “Cho nên?”
Gương mặt của thiếu nữ trước mắt và gương mặt của cô bé trong trí nhớ vừa như mơ hồ vừa như rõ ràng dần dần dung hợp, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra những năm gần đây tại sao trong lòng luôn có cảm giác không được lấp đầy.
Khó trách, dù lúc trước cậu ta cho rằng Tô Anh chính là Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455346/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.