Khi cô gặp những người trong căn cứ, thấy sắc mặt ai nấy đều hồng hào, thậm chí trong sân thể thao còn có người đang vận động, không hề có dấu hiệu của việc thiếu thốn thức ăn.
Cộng thêm ánh mắt khi nãy mà người phụ trách căn cứ nhìn bọn cô rõ ràng có gì đó kỳ lạ.
Ánh mắt ông ta nhìn bọn cô dường như không phải đang nhìn người sống, thay vì nói là nghênh đón thì lại giống như đang kiểm kê nhân số, vả lại… có rất nhiều xe đậu bên ngoài bãi đậu xe.
Rõ ràng trong căn cứ không hề có nhiều người như vậy, mà những chiếc xe này không thể có chuyện bị bỏ lại trước mạt thế, bởi vì các biển số xe đến từ khắp nơi trên cả nước, chắc chắn cũng là người chạy đến căn cứ tị nạn.
Vậy giờ những người đó… đang ở đâu?
Mặc dù cô không muốn suy đoán theo hướng đó chút nào, nhưng từng vấn đề không hợp lý xuất hiện lại không ngừng nhắc nhở cô, rất có thể cô và những người này đang cùng lâm vào tuyệt cảnh.
Một tuyệt cảnh hệt như địa ngục.
"Cô tìm tôi?" Trần Chiêu đi tới, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, không biết Tiểu Nhã đã nói gì với anh ấy nữa.
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhã đứng cách họ khá xa đang liên tục nháy mắt với cô, cô cười khẽ, mở miệng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Lời tôi sắp nói, hy vọng anh có thể nghiêm túc lắng nghe, anh hãy nghe kỹ đây…"
Tiểu Nhã đứng đằng xa nhìn họ, không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266715/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.