“Thế nào? Giúp tôi làm một việc, chúng ta sẽ xí xoá toàn bộ ân oán trước kia, nếu không…” Vẻ mặt Hình Ngộ ôn hoà lễ độ, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương: “Tôi thực sự muốn thử xem, chiếc xe tăng này của tôi có thể nghiền nát rào chắn này hay không…”
Tô Noãn nghe thấy những người đằng sau mình xì xầm với nhau.
Dù sao, việc có thể xây dựng nơi này thành căn cứ đều nhờ vào tác dụng của rào chắn. Nếu rào chắn bị đâm thủng thì ngục giam sẽ không còn an toàn nữa.
Không để ý tới những giọng nói lo sợ phía sau, Tô Noãn duỗi tay ngăn La Tẫn đang định xông lên bên cạnh, cười hỏi Hình Ngộ: “Muốn tôi giúp anh cũng không phải không được, chỉ là tôi thấy hơi lạ… Nhìn bề ngoài anh có vẻ không yếu, sao anh không tự mình đi, cần gì phải bỏ gần tìm xa đi tới nhờ tôi? Hoặc là nói, bởi vì đó là con đường chết?”
Gương mặt tao nhã của Hình Ngộ hiện ý cười nhạt.
Quả nhiên, cô gái bụng một bồ dao găm này cũng không quá ngốc.
“Có phải con đường chết hay không, còn tuỳ vào cô, đương nhiên tôi cũng sẽ đi, nhưng mà tôi không muốn lúc tôi ra tay, anh em tôi sẽ bị bắt làm bia chắn, chặn họng súng của tôi. Cho nên, nhiệm vụ của cô rất đơn giản, đó là trà trộn vào căn cứ của gã Độc Nhãn Long, giấu anh em tôi đi, chờ đến khi tôi dẫn người tấn công vào.”
“Xem ra căn cứ của tên Độc Nhãn Long đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266699/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.