Cô quay đầu nhìn Triệu Dịch Nhiên, câu môi cười cười: “Những lời này tôi chỉ nói một lần, nếu còn có ai muốn ở trong địa bàn của tôi khiến tôi và người của tôi ngột ngạt, vậy thì chỉ có ba chữ: Cút ra ngoài!”
Phút chốc, toàn bộ người đứng trong sân chìm vào yên tĩnh.
Triệu Dịch Nhiên thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Rào chắn bên ngoài đã bị tầng tầng lớp lớp tang thi bao vây, cô ta không sợ, nhưng cô ta còn có mẹ, anh trai và cháu trai, mà Trì Thành... Từ khi cô ta tự ý rời đi để cứu mẹ mình, lúc cô ta không quan tâm đến Trì Thành và những người còn lại, cô ta đã bắt đầu nhận thấy ánh mắt Trì Thành nhìn cô ta dường như hơ khác trước.
Cô ta không thể ngờ được, người mà trước đây là thiên kim nhà giàu chỉ được cái mã ngoài lại có khí thế như vậy.
Vốn dĩ Triệu Dịch Nhiên còn định tùy cơ ứng biến cuối cùng chỉ đành an phận, lúc những người thoát chết ở xung quanh nhìn về đám người Tô Noãn, sắc mặt cũng mang theo vẻ kính sợ.
Tô Noãn không thèm để ý đến những người đó, cô hờ hững liếc nhìn Triệu Dịch Nhiên, sau đó xoay người đi xem A Đức.
Vừa đi, cô vừa ở hỏi 38 ở trong đầu rằng có thể dùng đồng vàng đổi lấy thuốc kháng virus tang thi hay không, để cho A Đức có thể kiên trì đến khi tận thế kết thúc.
38 trả lời không có, nó nói sau khi bị cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266691/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.