Chương trước
Chương sau
Đằng sau cô, đàn tang thi gào rống xông đến, Triệu Phàn la hét như quỷ khóc sói gào vội vàng chạy về phía trước, mắt thấy mình sắp bị tang thi tóm được… Triệu Dịch Nhiên lao tới, túm lấy anh trai mình, vọt về phía ngục giam.

Tô Noãn không thèm nhìn họ một cái, nhảy vào trong rào chắn đi tới chỗ A Đức, thấy vết cắn đẫm máu trên vai anh ta, cô nghiến răng, lùi nửa bước về sau.

Cô biết, trong thời mạt thế, việc nhìn người bên cạnh ra đi là điều không thể tránh, cô cũng cho rằng, với chế độ “hình thức nhiệm vụ”, cô sẽ chẳng có nhiều xúc động với sự sống chết của người khác, nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến người kề vai sát cánh cùng mình chết đi, nhìn vợ và đứa con của anh ta ở bên cạnh gào khóc, cô cảm thấy lòng mình ít nhiều vẫn lên men.

“Là nó, chính là cái con nhỏ đó, nó cố ý ném anh trai con xuống đất để hại chết thằng bé, thêm cái tên cao to kia nữa, hồi nãy hắn ta dám đá mẹ, Dịch Nhiên, con phải làm chủ cho mẹ và anh con…”
Dương Hồng khóc ré lên.

Tô Noãn quay đầu lại, đối diện với đôi mắt oán giận của Dương Hồng, lạnh lùng phun mấy chữ: “Đừng ép tôi đuổi bà ra khỏi đây!”

Dương Hồng bàng hoàng, Triệu Dịch Nhiên lãnh đạm nhìn cô: “Cô Tô, sao cô có thể nói như thế…”

Tô Noãn không cho cô ta cơ hội nói chuyện, cười khẩy giương mắt nhìn: “Tôi muốn nói như thế đấy, cô có ý kiến gì?”

Không để Triệu Dịch Nhiên mở miệng, cô trầm giọng nói tiếp: “Cô là cái thá gì, từ khi nào đến lượt cô dạy tôi cách nói chuyện và làm việc hả?”

Triệu Dịch Nhiên liên tiếp bị chặn họng, không khỏi ngạc nhiên, sau đó cô ta hoàn hồn, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt: “Cô Tô, tôi biết hiện giờ cô là tiến hoá giả, nhưng dù thế, đó cũng không nên là lý do cô cư xử như vậy chứ?”

Vừa nói Triệu Dịch Nhiên vừa chỉ những người ngồi la liệt xung quanh, cao giọng nói với Tô Noãn: “Cô là tiến hoá giả, vậy mà lại trơ mắt nhìn nhiều người bị thây ma rượt đuổi như thế, thờ ơ không làm gì, cô Tô, cô không khỏi quá…”
“Cái gì mà thờ ơ không làm gì?” Tô Noãn ngăn Tang Tang ở bên cạnh đang định lên tiếng đốp chát lại, cười nhẹ bước từng bước đến chỗ Triệu Dịch Nhiên.

“Nếu tôi nhớ không lầm, lúc cô Triệu đang bận rộn cứu người mẹ đáng chết không biết bao nhiêu lần kia của cô, là tôi và Dương Chiêu đã giúp những người ngoài đó gϊếŧ thây ma, nếu không phải hồi nãy cô Triệu chỉ lo đưa người thân của mình đến đây, tôi tin rằng, cô sẽ chạy đằng sau cùng để gϊếŧ thây ma, thêm thời gian cho mọi người chạy trốn, đúng không?”

Không để Triệu Dịch Nhiên kịp phản bác, Tô Noãn đã cười gằn nói: “Nhưng nếu cô thật sự quan tâm đến sự sống chết của những người đó, vậy sao không liều mạng ra cứu họ, nếu tôi nhìn không sai, rõ ràng cô Triệu mới chính là người đã lẩn trốn trong đám người, chỉ gϊếŧ thây ma gần cô thôi… Cô coi những người xung quanh như lá chắn, thế mà bây giờ dám đứng ở đây nói đạo lý, không thấy bản thân quá vô liêm sỉ sao?”
Cô không giả tạo như Triệu Dịch Nhiên, nên cũng không ngại nói lời khó nghe.

Triệu Dịch Nhiên nhiều lần bị cô cắt ngang, nhất thời cứng họng, thấy mọi người xung quanh bởi vì lời nói của Tô Noãn mà nhìn cô ta với vẻ mặt quái lạ, cô ta lập tức cắn răng muốn cãi lại.

Nhưng Tô Noãn không cho cô ta cơ hội đó: “Ở chỗ tôi, tôi không thích bị người khác xen mồm vào khi mình đang nói, còn một việc cuối cùng, tôi hy vọng cô và tất cả mọi người vừa mới vào cùng cô phải hiểu rằng, tôi và đồng đội của tôi không phải nhà từ thiện!”

Tô Noãn lạnh nhạt liếc nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Dịch Nhiên, sau đó quay đầu lại quét mắt nhìn mọi người ngồi trên đất, lạnh lùng gằn từng chữ.

“Cứu người là xuất phát từ sự nhân từ của bọn tôi, tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bọn tôi có nghĩa vụ cứu người, cho nên tôi muốn tất cả mọi người ở đây nhận thức được một chuyện, đặc biệt là cô Triệu Dịch Nhiên, đó là mọi người tốt hơn hết nên tự ý thức hoàn cảnh của mình, đây là nơi tôi và đồng đội của tôi đấu tranh giành được, là địa bàn của bọn tôi, cho mọi người vào là một đặc ân, nếu mọi người muốn ở lại, thì phải ngoan ngoãn tự biết thân biết phận của mình, mang ơn đội nghĩa hay khom lưng cúi đầu đều là lựa chọn không tồi.
Tóm lại, tốt nhất là thông minh lên, đừng nghĩ tới việc sinh sự với tôi, khiến cho tôi khó chịu, ai có ý kiến, trước hết hãy cút khỏi nơi đây, đứng bên ngoài địa bàn của tôi rồi hẵng nói chuyện với tôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.