Tô Noãn siết chặt thanh đao trong tay, trong một khoảnh khắc, cô gần như muốn lập tức lao ra ngoài.
Bất luận thế nào, họ vẫn là những người sống sờ sờ, mặc dù trong số đám người đó có rất nhiều kẻ ghê tởm, nhưng mà… để mặc những sinh mạng đó cho tang thi ăn thịt thì quá mức tàn nhẫn.
Tuy nhiên ngay sau đó, cô đã kiềm lại được.
Cô biết, một khi cô lao ra, Dương Chiêu nhất định cũng sẽ theo sau, cả đám Đại Hùng nữa, bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn cô chiến đấu một mình, chắc chắn sẽ chạy ra phụ giúp cô… Hơn nữa bọn họ, bao gồm cả cô, đều vừa mới trải qua một trận tàn sát, đang trong thời điểm mệt mỏi nhất, nếu cứ liều lĩnh lao ra ngoài, đối mặt với hàng trăm tang thi, cả bọn sẽ bỏ mạng như chơi.
Huống hồ, lao ra bây giờ không chỉ mạo hiểm mà còn chẳng có tác dụng bao nhiêu. Thay vào đó bọn họ canh giữ ở bên trong, chờ đến khi những người bên ngoài chạy vào rồi kịp thời đóng cửa chặn đám tang thi lại, có lẽ lại là lựa chọn tốt hơn.
Thế là cô không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đi đến cửa, chờ thời cơ tốt nhất.
Đúng lúc này, đám người la khóc cũng đã đến gần, không ngừng vọt vào trong rào chắn hét to: “Cứu, cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi…”
Tô Noãn nắm chặt thanh đao, quan sát kỹ bên ngoài, cô thấy Triệu Dịch Nhiên đã phát hiện rào chắn của bọn họ, hai mắt cô ta sáng lên, giây tiếp theo, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266688/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.