Tầm mắt bỗng dưng bị một bàn tay chặn lại, giọng nói lạnh lùng của La Tẫn vang lên bên tai.
"Chẳng có gì đẹp mắt."
Tô Noãn xoay người nhìn La Tẫn, mỉm cười, cũng mặc kệ trên mặt của mình có phải cũng lấm lem máu bẩn như anh hay không, cứ thế nhào thẳng về phía anh.
"La Tiểu Hỏa à, em phát hiện ra rằng anh thật sự bắt đầu quan tâm em rồi."
Sắc mặt La Tẫn cứng đờ, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Anh mà lại quan tâm một người phụ nữ vừa đáng giận vừa lả lơi ong bướm như cô ư?
Sao thế được, chỉ là nể tình cô vẫn còn chút lương tâm, sẵn sàng suy nghĩ cho người khác, tốn hết tâm tư muốn xây dựng một căn cứ cho những người này nên mới có suy nghĩ khác về cô chút thôi.
Xét đến cùng, cô vẫn là người phụ nữ vừa đáng giận vừa quái đản như mọi khi.
"Mọi người đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi nha, chúng ta cố gắng dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ bên trong nhà tù trước khi trời tối…" Tô Noãn đang nói chuyện, lông mày bỗng nhiên nhăn lại, gần như cùng lúc đó cô và La Tẫn đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía con đường mà bọn họ đã đi qua trước đó.
Dương Chiêu cũng nhận ra vẻ mặt của cô không đúng, nhưng thấy sắc mặt của La Tẫn, anh ta chợt phát hiện, tên tiểu bạch kiểm này thế mà cũng có giác quan nhạy bén đến vậy?
"Mọi người, tiến vào hàng rào ngay đi, nhanh lên!" Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266687/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.