Triệu Phàn và Dương Hồng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy đống thức ăn dưới chân Triệu Dịch Nhiên, hai mắt của họ lập tức sáng lên.
"Tốt quá rồi Dịch Nhiên, mấy thứ này đủ để cả nhà chúng ta ăn một mạch suốt cả tuần đấy, thật sự quá tốt rồi!"
Giọng của Dương Hồng vừa dứt, cảm giác có gì đó không đúng, bà ta quay đầu, nhìn thấy những người phía sau đang lạnh lùng nhìn bà ta, bà ta ngay lập tức sửng sốt.
Lúc này, cuối cùng Triệu Dịch Nhiên cũng nhận ra trò ác Tô Noãn đã bày ra.
Cô cố tình đưa tới trước mặt cô ta số thức ăn có thể khiến cả nhà bọn họ sống hơn một tuần, rồi lại bắt cô ta không thể không phân chia cho mấy người kia, trơ mắt nhìn số thức ăn vốn dĩ sẽ thuộc về cả gia đình cô ta bị chính bản thân tự tay chia cho nhóm người mà cô ta chỉ tình cờ gặp gỡ. "Dịch Nhiên, những thứ này…" Dương Hồng nhìn con gái, mắt hơi trợn lên.
Đương nhiên bà ta không nỡ chia ra rồi, nhưng bà ta cũng biết, nếu cả nhà bọn họ muốn độc chiếm đống thức ăn do Triệu Dịch Nhiên mượn danh nghĩa vì người khác để lấy được này, một nhà bọn họ nhất định sẽ bị đám người xung quanh vây lại tấn công.
"Mọi người xếp thành hàng để nhận đồ đi, tôi bảo đảm bất kể chia được bao nhiêu, nhất định tôi sẽ phân chia cho mọi người một cách công bằng." Triệu Dịch Nhiên đành cất cao giọng.
Ngay lập tức những người đó hò reo chạy về phía này xếp hàng, Dương Hồng và Triệu Phàn nhìn nhau, căm giận cắn chặt răng, sau đó bước tới hàng ngũ, nổi giận đùng đùng đẩy người đang xếp thứ nhất ra ngoài, rồi hai mẹ con cứ thế chen chân đứng đầu hàng ngũ. Những người còn lại không ai dám nói gì, đành phải lùi về sau, nhìn Dương Hồng đi tới trước mặt con gái mình, lấy đi một phần nho nhỏ từ tay Triệu Dịch Nhiên đang bất đắc dĩ ra mặt. Bà ta không cam lòng hừ lạnh một tiếng, rồi đột ngột khom lưng, rút lấy một hộp bánh quy, sau đó nhanh chân chạy về phía cháu nội của mình.
Trơ mắt nhìn Dương Hồng không tuân thủ quy tắc, những người khác cũng giận mà không dám nói gì.
Triệu Dịch Nhiên có thể phân chia số thức ăn này cho mọi người đã không dễ dàng gì, không ai muốn vì ít chuyện nhỏ mà đắc tội với cô ta… Nhưng rồi sau đó, mỗi người họ nhìn phần đồ ăn ít ỏi đến mức đáng thương trong tay mình, ai ai cũng há hốc mồm.
Đống đồ ăn đó nhiều thật nhưng phân cho nhiều người như vậy thì mỗi người được có bao nhiêu đâu. Chia xong, mỗi người cũng chỉ được có từng ấy, nên chuyện mẹ của Triệu Dịch Nhiên là Dương Hồng lấy nguyên một hộp bánh quy to lập tức bị đa số người ghi hận. Hộp bánh quy đó cũng đủ để người nhà bọn họ lót dạ trong một hai ngày.
Còn Dương Hồng thì đang âm thầm đắc ý với tầm nhìn xa của mình… Cùng lúc này, bọn người Tô Noãn đã leo qua hai con dốc thoải, thấy được một tòa kiến trúc phía trước.
Một cánh cổng lớn, sau cánh cổng là một khu đất vuông vức và khổng lồ được bao bọc bởi hàng rào thép cao gần bằng hai người đứng chồng lên nhau… phía sau trung tâm của khu đất là một dãy nhà bê tông khổng lồ.
Đây là một nhà tù ở vùng ngoại ô.
Trong khoảnh đất trống bị hàng rào lưới thép bao quanh, từng nhóm zombie mặc quần áo phạm nhân đang chuyển động, sau đó chúng nhanh chóng tập trung tiến về hướng bọn họ, tay thò qua khe hở của hàng rào lưới thép, liều mạng gầm gừ muốn nhào về phía họ cấu xé.
Tô Noãn nhìn kỹ nhà tù nọ một lúc lâu, xác định hàng rào trong nhà tù đó vẫn còn hoàn hảo và kiên cố, thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại cười đầy ẩn ý nhìn Dương Chiêu: "Chính là chỗ này!" Bọn họ định sẽ xây dựng một chỗ tị nạn, thành lập một căn cứ cho mọi người có chỗ trú thân, trước mắt có ngay một chỗ tốt như vậy tự đưa tới cửa.
Gần như ngay lập tức, Tô Noãn nhớ ra ở trong nguyên tác, căn cứ đầu tiên Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành thành lập hình như là một nhà tù, mà bây giờ… vì nghĩ cách lấy đồ ăn của bọn họ nên cô ta đã bị tụt lại phía sau, vừa hay bỏ lỡ mất chỗ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]