Tô Noãn còn đang kinh ngạc thì nghe thấy tiếng A Đức khiển trách Anh Tử.
"Ai bảo cô xin thuốc cho tôi hả, cô có biết trong hoàn cảnh đó mà muốn tìm thêm một lọ thuốc thì phải mạo hiểm tính mạng hay không, má nó đầu óc cô có bệnh à, người ta mắc nợ gì cô chứ? Đồ ngu..."
Tô Noãn cau mày, nhớ lại dáng vẻ lúng túng lại bất đắc dĩ của Anh Tử khi cầu xin bọn họ, cô không nhịn được muốn ra ngoài dạy cho tên đàn ông hung dữ đó một bài học, nhưng đúng lúc này, âm thanh nghẹn ngào cố nén tiếng khóc của Anh Tử vang lên.
"Thuốc xịt của anh sắp hết rồi, lỡ anh tái phát bệnh mà không có thuốc thì phải làm sao..."
"Cô..." A Đức tức giận thở hổn hển, trông như sắp động thủ đánh người, nhưng tiếp theo Tô Noãn lại nghe thấy tiếng A Đức bất lực thở dài.
"Cô vợ ngu ngốc này, người ta và nhà chúng ta không quen không biết, tôi vứt hết thể diện bằng bất cứ giá nào cũng đeo bám lấy người ta, là vì tìm một cơ hội bảo toàn tánh mạng cho mẹ con hai người, người ta không so đo, nhưng cô nên biết, bây giờ thói đời này, ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhất định có thể lo cho cô, người ta bèo nước gặp nhau thì dựa vào đâu mà phải giúp chúng ta... Cô làm như vậy, nếu người ta tức giận, không cho phép chúng ta đi theo nữa, cô nói cô... cô vợ ngu xuẩn này!"
A Đức thở dài thườn thượt còn Tô Noãn thì đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266672/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.