Tô Noãn còn đang kinh ngạc thì nghe thấy tiếng A Đức khiển trách Anh Tử.
"Ai bảo cô xin thuốc cho tôi hả, cô có biết trong hoàn cảnh đó mà muốn tìm thêm một lọ thuốc thì phải mạo hiểm tính mạng hay không, má nó đầu óc cô có bệnh à, người ta mắc nợ gì cô chứ? Đồ ngu..."
Tô Noãn cau mày, nhớ lại dáng vẻ lúng túng lại bất đắc dĩ của Anh Tử khi cầu xin bọn họ, cô không nhịn được muốn ra ngoài dạy cho tên đàn ông hung dữ đó một bài học, nhưng đúng lúc này, âm thanh nghẹn ngào cố nén tiếng khóc của Anh Tử vang lên.
"Thuốc xịt của anh sắp hết rồi, lỡ anh tái phát bệnh mà không có thuốc thì phải làm sao..."
"Cô..." A Đức tức giận thở hổn hển, trông như sắp động thủ đánh người, nhưng tiếp theo Tô Noãn lại nghe thấy tiếng A Đức bất lực thở dài.
"Cô vợ ngu ngốc này, người ta và nhà chúng ta không quen không biết, tôi vứt hết thể diện bằng bất cứ giá nào cũng đeo bám lấy người ta, là vì tìm một cơ hội bảo toàn tánh mạng cho mẹ con hai người, người ta không so đo, nhưng cô nên biết, bây giờ thói đời này, ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhất định có thể lo cho cô, người ta bèo nước gặp nhau thì dựa vào đâu mà phải giúp chúng ta... Cô làm như vậy, nếu người ta tức giận, không cho phép chúng ta đi theo nữa, cô nói cô... cô vợ ngu xuẩn này!" A Đức thở dài thườn thượt còn Tô Noãn thì đứng ngây tại chỗ.
Hóa ra là như vậy!
Tên đàn ông nóng tính này động thủ đánh vợ là bởi vì sợ vợ xin thuốc cứu mạng cho mình rồi mất đi sự che chở mà anh ta mặt dày đổi được.
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên niềm xúc động... Mấy ngày nay cô vẫn luôn cảm thấy A Đức không phải là một ông chồng đủ tư cách, anh ta tính tình nóng nảy, nói chuyện với vợ con thì luôn quát mắng om sòm, nhưng mà anh ta lại có tâm tư như vậy.
Dù có chết đi chăng nữa thì anh ta vẫn phải cho vợ con có một con đường sống, cho nên... Mấy ngày nay anh ta đối xử thô bạo và nói năng hung dữ với Anh Tử, có phải là có ý đồ muốn để bọn họ đồng tình với Anh Tử không.
Suy cho cùng, sự đồng tình của một người đối với người phụ nữ bị chồng đối xử tàn nhẫn, biết đâu có thể cứu cô ta và đứa trẻ một mạng. Tô Noãn ngẩn người đứng đó.
La Thành phẫu thuật rất thành công, nhưng anh ấy cần nghỉ ngơi, hơn nữa Nám Nám vẫn còn rất yếu ớt, nên cả nhóm đành ở lại nông trang, hàng ngày gia cố hàng rào, Dương Chiêu thì lái xe gắn máy của nông trang tuần tra xung quanh để kịp thời phát hiện tang thi, không để đến mức bị bầy tang thi vây quanh, buổi tối thì mọi người thay phiên nhau đứng gác tuần tra.
Lương thực trong nông trang tạm thời vẫn đủ dùng, cho nên mấy ngày nay, cuộc sống của mọi người cũng coi như trôi qua dễ chịu.
Nhưng dù sao ở đây cũng là mạt thế, những ngày tốt đẹp luôn không được lâu.
Ngay khi La Thành vừa mới bắt đầu chuyển biến tốt, Nám Nám cũng vừa khôi phục được hai ngày, thì Dương Chiêu đi tuần tra về mang theo tin xấu.
Hướng đông phát hiện có một đàn tang thi hơn mấy trăm nghìn con, tình cờ phương hướng di chuyển của chúng là về hướng này, không đến một ngày nữa là chúng sẽ đến nông trang. Hơn mấy trăm nghìn con tang thi tiến đến, không ai nghĩ rằng ở lại nông trang sẽ có cơ hội sống sót, vì vậy bọn họ nhanh chóng quyết định, tất cả mọi người đều rời khỏi nông trang.
Cũng may trong nông trang có hai chiếc xe ô tô, còn có một chiếc xe tải thùng trước kia vận chuyển bò sữa, sau khi thùng xe được dọn sạch sẽ cũng có thể chở người. Cứ như vậy, gần hai mươi người lấy đi hết những gì có thể lấy trong nông trang, đóng gói rồi nhét vào thùng xe, sau đó họ lái xe rời khỏi nơi đã cho họ vài ngày sống thoải mái.
Dương Chiêu vốn muốn ngồi cùng xe với Tô Noãn, nhưng Tô Noãn khăng khăng muốn đi chung với La Tẫn, cuối cùng, Dương Chiêu căm tức dứt khoát không thèm ngồi xe ô tô nữa, trực tiếp lái xe gắn máy đi đầu đội ngũ, theo sát phía sau là xe của Tô Noãn và La Tẫn. La Tẫn lái xe, Tô Noãn ngồi ở ghế phụ, La Thành và Tiểu Mễ ngồi ở ghế sau.
La Thành có thể chất tốt, sau khi phẫu thuật xong uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày, thân thể đã khôi phục một chút, cũng rất có tinh thần, anh ấy và La Tẫn luôn có chuyện nói mãi không hết.
Trong xe yên tĩnh không được bao lâu, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của La Thành.
"A Tẫn, em nói em được một bác sĩ nhận nuôi, bác sĩ đó đối xử với em có tốt không?"
Tô Noãn hơi sững sờ, vô thức nhìn qua La Tẫn, thấy trong đáy mắt La Tẫn thoáng qua vẻ âm u, anh nói, giọng cũng rất ôn hòa.
"Rất tốt."
💚 Thông báo: mọi người ơi, vì truyện khá dài nên từ sau mình sẽ lựa những thế giới hay để edit/dịch thôi nhé, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện chính đâu, vì là xuyên nhanh nên gần như mỗi vị diện sẽ là một thế giới riêng biệt. Như thế thì mọi người sẽ đọc được các thế giới hay mà truyện nó cũng không quá dài nữa. 💚À, theo mình thế giới 3 và 4 đều hay nên mình sẽ làm luôn thế giới 4 về dân quốc nhé!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]