Trong lòng, cô gần như cười phá lên.
Nhìn vai phản diện vốn tàn nhẫn vặn vẹo, bởi vì rơi vào cảnh khốn cùng mà không thể không hạ mình giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cô, bị cô trêu chọc trắng trợn cũng chẳng dám lên cơn phát cáu... Chơi vui thật đó!
Cô đang cười to trong lòng thì âm thanh máy móc của 38 vang lên.
"Nhắc nhở ký chủ, sau hai mươi bốn giờ tiếp xúc với mục tiêu công lược, giá trị hảo cảm của mục tiêu: -10."
Tô Noãn bỗng nhiên đứng hình, nụ cười trên mặt cứng lại... Âm thầm cắn chặt răng, đột ngột đạp phanh xe.
La Tẫn bị cô phanh xe bất chợt thì lắc lư một cái, theo phản xạ nghiêng đầu qua: "Sao vậy?"
"Mỏi vai, lại đây nào, Tiểu Hỏa bóp vai cho tôi đi."
La Tẫn lập tức đen mặt, Tô Noãn thì nghiến răng hừ hừ cười nhạt.
Cứu mạng chó của anh mà giá trị hảo cảm vẫn là -10, vậy còn không bằng dày vò anh cho sướиɠ, ít nhất có thể hả giận.
Âm thanh của 38 lại vang lên: "Giá trị hảo cảm của mục tiêu chính: -50."
Cơ thể Tô Noãn cứng đờ, chợt đưa tay ngăn lại bàn tay La Tẫn đang đưa tới, trong ánh mắt soi mói lạnh lẽo của anh, cô cười còn khó coi hơn khóc: "Tự dưng… hết mỏi rồi!"
Tốt lắm, tốt lắm, cô thừa nhận, được chưa, được chưa, người ta là nhân vật phản diện, là mục tiêu nhiệm vụ, dù công lược có khó khăn thì cũng không thể làm bậy được.
Ô tô cuối cùng cũng chạy vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266662/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.