Nguyên chủ từng bị bao vây bởi zombie, thậm chí tận mắt chứng kiến cảnh ba mẹ mình bị zombie bao phủ, nhưng những cảnh ấy Tô Noãn không tận mắt mình thấy, cô luôn cảm thấy như đang xem TV vậy, nhưng bây giờ cô… phải tự mình trải nghiệm.
Dường như còn khó hơn trong tưởng tượng của cô.
Nhưng cô biết mình phải nhanh chóng thích nghi, cô hiểu, trong một hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc như vậy, chỉ có nhanh chóng thích ứng thì cô mới có thể sống càng lâu hơn.
Tô Noãn vừa định an ủi bản thân thì chiếc xe đột ngột phanh gấp, cô lấy làm lạ ngẩng đầu lên nhìn thì va phải ánh mắt cười như không cười của Dương Chiêu, ý bảo cô nhìn kìa.
Cô theo bản năng nhìn theo ánh mắt của anh ta, ngay giây sau, cô trực tiếp quay đầu oẹ một tiếng.
Một cái đầu còn dính máu với nội tạng bị bánh xe cán nát bên dưới, những vệt máu đen văng tung toé khắp đường.
Tô Noãn cảm thấy chân mình hơi nhũn ra.
“38, 38!”
“Ký chủ, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của 38 khá bình tĩnh, chắc hẳn là vì nó biết đây lần đầu tiên Tô Noãn nhìn thấy tận thế thật sự, có lẽ sẽ hơi khó chấp nhận.
“Có cách nào che chắn cảm giác không, chẳng hạn như khi nhìn thấy những… thứ này, tôi không có cảm giác gì, không ghê tởm, không hoảng sợ, cái gì cũng được, miễn là có tác dụng.” Tô Noãn cảm thấy bản thân vẫn không cần thích ứng thì hơn, nếu không về sau trở lại thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266627/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.