Tô Noãn khẽ cắn môi, ngước mắt lên nhìn Triệu Dịch Nhiên, cố gắng thu hút sự chú ý của em gái yếu đuối, sau đó, cô thấy Triệu Dịch Nhiên nhìn về phía này, bắt gặp ánh mắt của cô thì đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cô ta mím môi, hơi không được tự nhiên thu hồi tầm mắt.
Em gái yếu đuối tránh né làm Tô Noãn thấy rất đau lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Dương cẩn thận dìu Triệu Dịch Nhiên ngồi xuống ghế.
Tối hôm qua anh ta cãi nhau với Tô Noãn, còn phải chăm sóc Triệu Dịch Nhiên đến hơn nửa đêm nên sắc mặt của Chu Dương trông hơi mệt mỏi. Bắt gặp dáng vẻ Tô Noãn ăn no ngủ đủ, mặt mày rạng rỡ, anh ta thấy hơi là lạ, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện với cô mà xoay người nhìn qua Dương Chiêu.
"Gọi chúng tôi tới gấp như thế, có chuyện gì à?"
"Đương nhiên có chuyện!" Dương Chiêu xòe tay nhún vai: "Thức ăn trong biệt thự này đã hết sạch, hôm nay chúng ta phải vào thành phố tìm lương thực, thuốc men và các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh tồn."
Nói xong, thấy Chu Dương vẫn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Dương Chiêu lười biếng tựa lên ghế, mỉm cười giải thích: "Hai lần trước không để anh đi là bởi vì anh cũng được xem như một nửa chủ nhân của ngôi biệt thự, chúng tôi làm khách, dĩ nhiên cần phải khách sáo chút, nhưng hiện tại. . ."
Dương Chiêu khoát tay: "Tôi nghĩ mặc dù tôi và các anh em của mình ở nhờ nơi này, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266624/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.