Tô Noãn không thể hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, nàng chầm chậm đứng dậy bước tới, miệng khẽ mở nhưng không biết nên nói thế nào, sau đó nàng nghe thấy giọng nói ôn hòa của Bạch Ấn.
"Nàng có thể vấn tóc cho ta không?"
Đối mặt với nụ cười nhu hòa như nước của Bạch Ấn, Tô Noãn ngơ ngác gật đầu, sau đó được Bạch Ấn dẫn tới trước bàn trang điểm.
Trong gương phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Bạch Ấn, khuôn mặt chàng dịu dàng điềm tĩnh, mái tóc trắng như tuyết xõa ra tán loạn, Tô Noãn đứng sau lưng chàng một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm lấy chiếc lược ở bên cạnh, bắt đầu nhẹ nhàng chải tóc cho chàng.
"Không nghĩ tới tiểu hồ ly hồi đó, bây giờ cũng đã biết vấn tóc rồi." Trong gương, Bạch Ấn cười khẽ: "Khi đó, nàng luôn thích bò lên đùi của ta, dính người cực kỳ."
Ngón tay Tô Noãn hơi dừng, rồi lại tiếp tục chải đầu cho chàng, không lên tiếng.
Bạch Ấn dường như đang nói chuyện với nàng, lại như đang nói chuyện với chính mình. Vẻ mặt chàng điềm đạm thong dong, không hề nhìn ra dấu vết từng một kiếm quét ngang hẻm núi yêu thú. Chàng càng giống như một vị tiên nhân xuất trần thoát tục, không hề có nửa phần phàm tục, không dính dáng đến máu tanh.
"Khi đó, ta rất ghen tị với sư tôn trong miệng của nàng." Bạch Ấn lắc đầu: "Lúc ấy ta nghĩ, sư tôn mà nàng nhắc tới nhất định là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, cao cao tại thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266608/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.