Bạch Ấn cúi đầu, tiểu hồ ly từ trong ngực chàng chui ra, hai tay cầm lấy hai ly rượu trên bàn, một ly đưa cho chàng, ánh mắt giống như xấu hổ nhỏ giọng nói: "Đây là rượu hợp cẩn của chúng ta."
Nhìn ly rượu tiểu hồ ly đưa tới, đáy mắt đang tràn đầy dịu dàng và tươi cười của Bạch Ấn hơi khựng lại, chợt lóe tia tối tăm, tiếp theo chỉ một chớp mắt đã khôi phục lại vẻ nhu hòa.
Ánh mắt mềm mại như nước, nhìn tiểu hồ ly trước mắt, Bạch Ấn khẽ mở miệng: "Nàng muốn ta uống sao?"
Chàng thấy lông mi tiểu hồ ly run rẩy, ngay sau đó ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn chàng: "Dĩ nhiên rồi, uống rượu hợp cẩn mới có thể cử án tề mi, bạch đầu giai lão."
Cử án tề mi, bạch đầu giai lão... Chỉ tám chữ rất đơn giản nhưng từng chữ như đâm thẳng vào trái tim của chàng.
Bạch Ấn bỗng nở nụ cười, người nam tử vẫn luôn lạnh lùng vậy mà khi cười lên lại hệt như trăng thanh gió mát khiến người ta không thể rời mắt.
Tô Noãn nghe Bạch Ấn lẩm bẩm: "Cử án tề mi, bạch đầu giai lão... thật tốt."
Chàng đưa tay định nhận, tiểu hồ ly lại đột ngột đặt ly rượu đó xuống, sau đó xoay người lại nhìn chàng: "Chúng ta cũng có thể chờ buổi sáng thức dậy rồi mới uống."
Bạch Ấn khẽ run, sau đó chàng cười khẽ: "Đều nghe nàng..."
Chưa dứt lời đã thấy trong mắt tiểu hồ ly hiện ý cười, nụ cười này làm khóe mắt chân mày nàng hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266607/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.