Những từ ngữ đơn giản và hơi thô tục được giọng nói lạnh lùng trong trẻo tựa trích tiên nói ra đã làm mọi người kinh ngạc như thể tròng mắt đều rơi đầy đất, không hề phóng đại mà nói, toàn bộ người của núi Lăng Tiêu đều bị lời này gây sốc. Đám người Hư Thần Tử và Kiếm Tiên cứng họng nhìn Bạch Ấn, chỉ hai chữ “sư đệ” nhưng đến nửa ngày vẫn chưa thốt ra được.
“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, ta không muốn nghe bất cứ ai tại núi Lăng Tiêu này nói xấu nàng.” Giọng của Bạch Ấn lãnh đạm, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng, chàng cúi đầu nhìn người trong vòng tay.
“Bởi vì... nàng ấy sẽ trở thành thê tử của ta.”
Hư Thần Tử cuối cùng vẫn không nhịn được: “Sư đệ, đệ đang nói bậy gì thế. Đệ muốn thành tiên thì sao có thể lấy thê được, chưa kể đó còn là một con hồ ly lả lơi ong bướm, thậm chí còn chẳng phải con người...”
Hư Thần Tử chưa nói xong nhưng ông phát hiện bản thân đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Ông không dám tin nhìn Bạch Ấn, lại chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của người sư đệ trước giờ luôn kính trọng mình.
“Sư huynh, lời đệ vừa nói huynh đã quên rồi sao?”
Ngữ khí của Bạch Ấn lạnh lẽo vô cùng.
Hư Thần Tử giật mình... lời vừa nói? Không muốn người khác nói xấu nữ nhân đó... cho dù người khác đó là sư huynh của đệ ư?
Bạch Ấn không nhìn vào ánh mắt không dám tin của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266597/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.