Khi Cơ Vô Danh nhìn thấy tiểu hồ ly nằm trên giường, đồng tử hắn đột nhiên co lại, làn da tái nhợt.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt, gần như trong suốt của nàng với vẻ không thể tin được, dấu vết từ cổ lan xuống xương quai xanh… Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra với nàng.
Người đó đã đối xử với nàng điên cuồng khốn kiếp ra sao!
Hai mắt Cơ Vô Danh đỏ lên, muốn bước lên phía trước nhưng lại không dám, môi run lên, một lúc sau mới nặn ra được một câu với ngữ khí run rẩy.
“Tiểu hồ ly… ta tới rồi.”
Vừa mở miệng, hắn như là lấy lại được toàn bộ sức lực, vội vàng bước lên muốn ôm nàng vào lòng.
“Ta tới đây rồi, đừng sợ, đừng sợ, tiểu hồ ly. Ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi đây, giờ chúng ta sẽ đi ngay.”
Nếu có thể, hắn muốn gϊếŧ tên mặt người dạ thú đó ngay bây giờ.
Gì mà trích tiên, gì mà người tu tiên đứng đầu… Hắn nên khiến tất cả mọi người trong thiên hạ biết tên cầm thú đó đã làm gì với đệ tử của mình, cầm thú!
Nhưng hắn biết hiện giờ hắn không phải đối thủ của hắn ta. Điều quan trọng bây giờ là đưa tiểu hồ ly đi.
Cơ Vô Danh bước lên hai bước bế nàng lên, nhưng ngày sau đó, nữ tử nẳm trên giường từ từ ngẩng đầu lên, nàng ngỡ ngàng giật mình nhìn hắn.
Nàng yếu ớt tái nhợt, nhưng đôi mắt đầy vẻ trào phúng.
“Sao thế, giáo chủ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266596/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.