Edit: Snowdrop_88
***
"Thiếu đốc chủ là một hoạn quan, nhưng uy phong thật ra có đủ! Lý công công vẫn là hảo hảo dạy dỗ đi!"
Trước khi đi, Biện Quý phi còn không âm không dương mà nói.
"Dạ, Quý Phi nương nương!"
Tất cung tất kính tiễn Biện Quý phi đi.
Tức khắc con ngươi vẩn đục của Lý đốc chủ hiện ra chi ý âm ngoan, hung hăng hướng trên mặt đất phỉ nhổ "Thật cho rằng mình là thứ tốt đẹp gì sao!"
Sau đó lại chửi Chử Chiêu một ngụm "Còn sững sờ ở nơi này làm gì? Còn chưa cút? Thứ đồ vật không biết biến báo*!"
(*biến báo: biến đổi hình thái theo hoàn cảnh. Hiểu đơn giản là ứng đáp nhanh, khôn khéo)
"Dạ, nghĩa phụ." Chử Chiêu rũ mi liễm mục nói.
Mèo nhỏ trong túi tay áo chờ đến lúc bốn phía không người, bắt đầu giãy dụa nghĩ muốn ra ngoài.
Chử Chiêu bất động thanh sắc mà đem nó đè lại, không cho nó lộn xộn.
Nhưng không làm sao được, Đường Hoan là một con mèo vô cùng quật cường, Chử Chiêu đè lại mông mèo, nàng làm bộ thật ngoan ngoãn mà bất động.
Chờ đến thời điểm Chử Chiêu không ấn nàng.
Nàng ở trong túi tay áo trái uốn éo phải uốn éo, cũng không biết chui cái động nào, thế nhưng trực tiếp từ trong tay áo của Chử Chiêu bò loạn, cuối cùng từ vạt áo ở cổ hắn chui ra được!
Chử Chiêu nhíu mày.
Tâm tình vốn là không vui, hiện tại càng không vui.
Đường Hoan vươn hai chân mèo, ôm lấy cổ Chử Chiêu, sau đó ở trên mặt hắn liếm liếm, lại dùng đầu cọ cọ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671296/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.