Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
Loại địa phương này quả nhiên không thích hợp để thiên chi kiêu tử như Cố Dịch tới...
Bất quá chỉ là đi đường núi mà thôi, có thể đem mình đi được một thân chật vật, ống quần đều là bùn.
"Anh chính là muốn đến gặp em."
Thời điểm Cố Dịch nói lời này, khẩn trương đến không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Đường Hoan không nói gì.
Tức khắc sắc mặt Cố Dịch có chút ảm đạm, hắn khả năng lại nói sai rồi.
"Cố Dịch..." Thật lâu sau lúc sau, Đường Hoan đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Cố Dịch vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Đường Hoan nhún vai.
Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn nói với anh, về sau chính mình bảo trọng mà thôi.
Xét đến cùng, anh cũng không tính đối với tôi có bao nhiêu xấu xa, cho dù từ lúc bắt đầu anh đối với tôi lòng hoài ác ý, nhưng kia cũng là bình thường.
Rốt cuộc bèo nước gặp nhau, ai cũng không thua thiệt ai.
Bốn năm nay, anh hao hết tâm tư lấy lòng tôi. 
Thời điểm ly biệt, tôi muốn tặng anh một câu bảo trọng... Như vậy cũng tốt. 
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, anh công thành danh toại, cái gì cũng không thiếu, một câu bảo trọng đối với anh mà nói, cũng không quan trọng như vậy.
...
Sau khi Đường Hoan quay xong gameshow, cũng không về nhà.
Tiết mục này không cần người đại diện đi theo, cho nên Sad cũng không cùng đến đây.
Hắn đã đặt vé máy bay cho Đường Hoan trở về trong ngày, thuận tiện còn gọi một bàn đồ ăn chờ cô trở về đón gió tẩy trần.
Nhưng mà đến thời gian dự kiến, Đường Hoan cũng không xuất hiện.
Chỉ gửi đến một tin nhắn: Có một số việc cần xử lý, đừng nhớ mong.
"Có một số việc cần xử lý", hắn có thể nghe hiểu được, nhưng mấy chữ sau "đừng nhớ mong", vì sao nghe cảm giác có chút quái quái a!
Đường Hoan đem tất cả thiết bị thông tin đều thuận tay ném vào thùng rác, sau đó mới đi đến nơi mà mình đã định trước...
Một hải đảo cực kỳ hẻo lánh.
Địa phương này còn chưa được khai phá, muốn đến hải đảo cần phải có thuyền.
Thời điểm Nam Hoan đến gần bờ biển đã có người chờ lâu ngày ở đó.
"Nam tiểu thư, thuyền của cô đã chuẩn bị tốt, tổ chức hacker chúng tôi cũng đã chuẩn bị ổn thoả, sự tình tình dư lại còn cần tôi hỗ trợ không?"
Nam nhân chờ ở chỗ này đúng là sát thủ ngày đó bắt cóc Lam Tuyết.
Đường Hoan khẽ cười cười.
"Sự tình dư lại tự tay tôi giải quyết là được, cảm ơn. Số tiền còn lại sẽ trực tiếp chuyển đến tài khoản mà anh đã cung cấp. Dù sao về sau tôi cũng không dùng đến tiền, nên sẽ chuyển gấp đôi số còn lại."
"Vậy cảm ơn Nam tiểu thư!"
Hai người quen biết cười với nhau.
Cuối cùng nam nhân lại bổ sung "Nam tiểu thư, tôi rất mê phim điện ảnh của cô, thật thích xem cô diễn phim truyền hình cùng điện ảnh."
Bởi vì trong ánh mắt cô có tàn nhẫn không thuộc về thường nhân!
"Cảm ơn."
Sau khi Đường Hoan bước lên thuyền, trực tiếp đi đến đảo nhỏ hẻo lánh kia.
Sở dĩ có cơ hội cùng loại tổ chức sát thủ này liên hệ, còn phải kể đến khi cô ở trong giới giải trí đã có chút địa vị, có thể thường xuyên cùng một ít nhân sĩ thượng lưu ăn một bữa cơm linh tinh.
Những người đó ngẫu nhiên sẽ đề cập đến một số thông tin mà người thường cả đời cũng không biết được, ví dụ như sát thủ.
Mỗi lần cô đều vùi đầu ăn, tất cả mọi người đều cho rằng cô là người không tranh không đoạt, không có hứng thú nhất!
Nhưng trước nay lại chưa từng nghĩ tới, mỗi một lần, cô đều yên lặng đem những lời bọn họ nói ghi tạc trong lòng.
Không hổ là tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới, những thứ nên chuẩn bị trên hải đảo, toàn bộ đều chuẩn bị tốt.
Camera, máy truyền tin.
Còn có một gian phòng nhỏ nhốt Lam Tuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.