Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
"Các ông nói hươu nói vượn! Tôi không tin!" Cố Lung ủy khuất vô cùng.
Cả người nhìn qua giống như là cảm xúc sắp hỏng mất.
Nhóm bằng hữu cũng không dám tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, vì thế chỉ có thể nói sang đề tài khác...
"Được được được, ông không tin thì không tin! Cũng đã lâu chưa gặp nhau, cùng đi ăn cơm uống rượu, coi như là một lần tụ họp, thế nào?" 
Đột nhiên biết nữ nhân mình thích thay lòng, tâm tình khẳng định sẽ không dễ chịu, uống chút rượu cũng coi như là phát tiết một chút. 
Cố Lung có chút mất hồn mất vía gật đầu.
Nhưng nghĩ đến công việc trên công trường mình chưa làm xong, lại bổ sung "Chờ sau khi tôi tan tầm." 
Bằng hữu: "......"
Cố nhị thiếu là dọn gạch dọn đến cả người đều si ngốc sao? Rõ ràng biết mình đã bị đá rồi mà còn kiên trì kiếm tiền để nuôi kẻ diễm tinh kia? 
Cố Lung một đường trầm mặc cùng mọi người tới quán bar, có thể là bởi vì trong lòng thật sự không thoải mái, uống một ly lại thêm một ly.
Sau khi uống xong, liền bắt đầu uống say phát điên. 
Ôm bằng hữu của mình, ủy khuất ba ba bẹp miệng, một bộ biểu tình cầu thân thân ôm một cái nâng lên cao.
"A Hoan, anh thật sự đặc biệt thích em, em đừng rời khỏi anh được không?"
Bằng hữu: "......"
"Em nói cho anh, những sự tình trên mạng kia đều không phải sự thật, em nói cho anh đi, toàn bộ đều không phải là sự thật!" 
Vừa nói, còn một bên ý thức mông lung bĩu môi đưa về phía trước.
Bằng hữu có thể thế nào, bằng hữu cũng thực tuyệt vọng a!
Chỉ có thể vô cùng ghét bỏ đẩy ra, sau đó cầu sinh dục rất mạnh gật đầu "Ân ân ân, tất cả đều không phải sự thật! Không phải sự thật!"
Lúc này Cố nhị thiếu mới cảm thấy mỹ mãn ghé vào trên quầy bar, hôn mê.
Cố Lung không biết chính là, giờ phút này Đường Hoan đã về nhà.
Mãi cho đến buổi tối không thấy hắn trở về, thậm chí còn chạy tới công trường nhìn xem hắn có phải ở công trường tăng ca, sau khi phát hiện không có người trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an.
Tuy rằng cô vẫn luôn miệng nói muốn tiên hạ thủ vi cường, gϊếŧ chết cái hùng hài tử này.
Nhưng ít nhất cho tới bây giờ, Cố Lung xác thực chỉ là một đứa trẻ không lớn lên mà thôi, nếu ở công trường xảy ra chuyện gì, thật sự là làm người cảm thấy lương tâm khó an.
Cho nên cả một đêm Đường Hoan đều trằn trọc, mắt nổi lên quầng thâm.
Ngày hôm sau Cố Lung tỉnh rượu, không đi công trường. 
Đầu đau đến lợi hại, vẫn là về nhà nghỉ ngơi một ngày.
Mới vừa mở cửa, liền phát hiện Đường Hoan ngồi ở trước bàn, nghiêm túc quay đầu nhìn hắn.
"Đêm qua đi đâu vậy?" Hùng hài tử chính là phiền toái.
Cố Lung nghĩ tới những ảnh chụp ở trên mạng, hơn nữa nam chính trong đó còn là anh trai của mình, liền càng thêm cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Hắn muốn tin tưởng cô, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng giống như có một cây kim mắc ở đằng kia. 
"Không cần em quản." Cố Lung khàn khàn thanh âm nói.
"Không cần em quản? Anh ở nơi này của em, nếu em mặc kệ anh, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?" Đường Hoan lạnh lùng sắc bén răn dạy.
Rõ ràng tuổi của cô cũng không lớn, nhưng luôn cảm thấy có một loại cảm giác tang thương. 
"Anh xảy ra chuyện, cùng em có quan hệ gì? Em quản nhiều như vậy làm cái gì?" 
"Em có thời gian có tâm tư quản anh, không bằng dùng nhiều chút thời gian quản tốt chính em đi!" 
Cố Lung trong lòng nghẹn một cổ ủy khuất, thời điểm nói ra lời, càng không thể thu được. 
Có chút lời nói biết rõ nói ra sẽ thực đả thương người, nhưng là ngăn cản không được chính mình.
"Em biết hiện tại trên mạng người khác đều mắng em như thế nào sao? Em có thể hay không hơi kiểm điểm một chút?" 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.