Edit: Snowdrop_88
***
Phượng Dạ nguyện ý chủ động cùng người giải thích hành tung của mình, trấn an nhân tâm, nghĩa là đã đem người nọ để ở trong lòng.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Phượng lão thái gia không muốn xuống tay với đế vương Quân gia.
Mặc dù sớm đã có tâm muốn thay thế nhưng cũng không tính toán muốn mệnh của con rối hoàng đế, rốt cuộc một khi trên lưng đeo tội danh hành thích vua mưu phản thì những văn nhân toan hủ đó sẽ bắt lấy điểm này mà mắng đến ngàn năm sau!
Nhưng trước mắt xem ra...
Không trừ không được!
Lão không hy vọng bởi vì con rối hoàng đế kia mà phế bỏ đế vương chi tài lão đã tỉ mỉ bồi dưỡng ra!
...
"Hắn muốn xử lý xong việc mới qua đây?"
Đường Hoan có chút mất mát nhỏ, chén mì này là chén mì hơi chút ngon nhất mà nàng làm được, chờ Phượng Dạ tới đây khẳng định đã thành hồ.
Chén tiếp theo cũng không biết còn có thể ăn ngon như vậy nữa hay không.
Nhưng ngay sau đó lại bình thường trở lại "Vậy được rồi, vậy ngươi nói với hắn, ta chờ hắn tới ăn mì trường thọ a!"
Thời điểm Phượng Đức rời đi, Đường Hoan ngàn dặn dò vạn dặn dò.
Sau đó vì chúc mừng chính mình sinh nhật vui sướng, vui vui vẻ vẻ ăn hết một chén mì, còn sai người làm mấy thứ điểm tâm nhỏ, vô cùng vui thích mà vừa ăn vừa chờ.
Chính là càng chờ, liền càng thấy không thích hợp.
Từ buổi sáng chờ đến giữa trưa, sau đó chờ đến buổi chiều, mắt thấy mặt trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/671132/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.