Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
***
Đường Hoan ở phía sau rầm rì "Hoàng thúc, chân đau, chân bị trầy da."
Phượng Dạ dứt khoát trực tiếp đem một đoàn nho nhỏ này xách lên, ôm vào trong ngực sải bước rời đi.
Tiểu hoàng đế này, nếu không phải xem nàng dại dột đáng thương --
Thật là có loại cảm giác muốn gϊếŧ chết ngo ngoe rục rịch!
Sau khi hồi phủ sai người chuẩn bị cho Đường Hoan một thùng nước tắm, sau đó lại lệnh cho đại phu chờ.
Đường Hoan nơm nớp lo sợ, rốt cuộc đây không phải ở trong cung điện của mình, mà là ở phủ Nhϊếp Chính Vương.
Phủ Nhϊếp Chính Vương thủ vệ nghiêm ngặt, nơi nơi đều là ám vệ của Nhϊếp Chính Vương.
"Ngươi như thế nào còn không đi vào tắm rửa?" Phượng Dạ nhìn tư thái nàng cọ tới cọ lui, tức khắc cũng không kiên nhẫn nữa, ngữ khí cường thế mà nói.
"Hoàng thúc......" Đường Hoan một bộ dáng lắp bắp.
"Có chuyện gì?" Phượng Dạ khẽ nhíu mày.
"Ngươi sẽ không nhìn lén, hoặc là phái người nhìn lén đi?" Đường Hoan còn ngại chết không đủ mau, bồi thêm một câu "Hoàng thúc, ngài thật sự xác nhận chính mình không có đoạn tụ chi phích, Long Dương chi hảo sao?"
"Quân, Vô, Hoan!" Gân xanh trên thái dương Phượng Dạ bạo khiêu.
Đường Hoan đã sớm đã vọt vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bên ngoài, Phượng Dạ sắc mặt xanh mét, nhìn qua chỗ tối nói "Tất cả đều lui ra!"
Sau đó liền về phòng của mình, lẳng lặng ngồi ở trước bàn liên tiếp rót vài chén trà, trong lòng tức giận mới dần dần biến mất.
Ngón cái cùng ngón trỏ chậm rãi vuốt ve, trong lòng suy tư...
Đoạn thời gian gần đây có phải hắn đối với vật nhỏ này quá mức dung túng?
Đường Hoan chịu đựng đau, đem chính mình tắm sạch một lần, miệng vết thương trên cánh tay ngâm nước đến trắng bệch.
【 ta phát hiện ngươi quả nhiên là kỹ nữ tâm cơ! 】 hệ thống hậu tri hậu giác, bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Ân?" Mẹ ngươi! Vì sao đột nhiên mắng ta?
【 tuy rằng Phượng Dạ tùy thời đều có thể đem mạng nhỏ của ngươi niết ở trong tay, nhưng chính hắn cũng không phát hiện, kỳ thật hắn đang bị ngươi nắm mũi dắt đi! Lặp đi lặp lại nhiều lần lui bước, ta nói có đúng hay không? 】 hệ thống cảm thấy mình quả thực phát hiện một bí mật lớn rất khó lường!
"Sau đó đâu?" Đường Hoan mặt đầy vô tội, biểu tình nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Hệ thống lại bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ...nó nghĩ sai rồi?
Kỳ thật ký chủ ngốc bức không thông minh như vậy?
Hệ thống rác rưởi cơ hồ sắp bị quay vòng, xuất hiện vô số loạn mã, sau đó bi phẫn mà xuống tuyến.
"Hoàng thúc."
Xiêm y to rộng của Nhϊếp Chính Vương mặc ở trên người tiểu hoàng đế giống như là chim cánh cụt, nhìn qua làm nàng càng thêm có vẻ gầy yếu nho nhỏ một đoàn,
Đầu tóc xù xù, mắt to đen bóng, nhìn qua vô cùng manh manh đát.
Phượng Dạ không biết sao, đột nhiên trong lòng vừa động, ma xui quỷ khiến nói "Lại đây, để hoàng thúc sờ một chút."
Đường Hoan sợ tới mức tức khắc cả người giật mình một cái, vội vàng kéo quần áo của mình ôm lại, một bộ dáng thấy chết không sờn.
"Hoàng... Hoàng thúc...... Trẫm là một hoàng đế đứng đắn ......"
Phượng Dạ nhất thời không phản ứng kịp.
Chờ sau khi hắn phản ứng lại, tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, tức giận đến mờ mịt.
Quả thực tức giận đến muốn bật cười.
"Hắn" là hoàng đế đứng đắn?
Vậy Phượng Dạ hắn chẳng lẽ không phải là Nhϊếp Chính Vương đứng đắn sao?
Tiểu hoàng đế nhìn thấy hoàng thúc tức giận, vì thế lại lúng ta lúng túng mở miệng "...Nhưng nếu hoàng thúc một hai phải như vậy... Cũng không phải không thể..."
Lúng ta lúng túng mở miệng, mới bắt đầu còn mang theo chút ngượng ngùng, đến sau chính là tư thế thấy chết không sờn.
Phượng Dạ: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.