Chương trước
Chương sau
Edit by: Snowdrop_88
Đường Hoan say rượu đặc biệt không tốt.
Ninh Viên sau đêm nay mới biết, hơn nữa là sau khi bị ăn mệt đêm nay mới biết!
Hai người uống rượu, bắt đầu tự chính mình vung tay.
Đường Hoan bởi vì cảm thấy hương vị rượu trái cây không tồi cho nên uống không ít, nhưng mà vấn đề là rượu trái cây tuy rằng không cảm giác nồng nhưng tác dụng đến chậm mười phần!
Hơn nữa loại tác dụng chậm này còn đặc biệt lâu dài, sau khi đám người kịp phản ứng cũng đã giống như Đường Hoan bây giờ, mắt say lờ đờ mê mông căn bản không rõ đông tây nam bắc.
Còn một bộ dáng ta không say!
Lúc này là thời điểm vũ hội náo nhiệt nhất, cho nên cũng không có người chú ý tới bên này.
"Hai chú ong mật nha, bay đến bụi hoa nha, phi nha phi nha phi nha phi nha......"
Đường Hoan hai tay vung vẫy, làm bộ chính mình là chú ong mật.
Sau đó lúc Ninh Viên còn chưa kịp phản ứng, một cái tát đã bay đến trên mặt hắn.
Ninh Viên bất thình lình bị tát một cái đến ngốc bức.
"Bạch bạch" ——
Đường Hoan cười tủm tỉm mà nhìn Ninh Viên, bộ dáng nghiêm trang.
Nếu không phải ánh mắt mê mông, thật sự còn làm người ta cảm thấy cô còn thanh tỉnh.
Ninh Viên ngón tay đều run lên:......
Ninh đại thiếu lớn như vậy, dù lão cha mang hoành đao kia cũng chưa tát hắn một cái!
"Hì hì......" Đường Hoan nhếch môi hướng hắn mà cười.
Không được, không thể tức giận!
Không thể cùng nữ nhân chấp nhặt, đặc biệt là không thể cùng nữ nhân say rượu chấp nhặt!
Hoắc Thành mặc dù cách rất xa, lúc nhìn thấy Ninh Viên đột nhiên không kịp phòng bị ăn một cái tát, tức khắc giữa lông mày nhíu lại.
Cách quá xa, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể làm một nữ nhân giận đến mức tát một cái......
Tóm lại không phải là chuyện gì tốt!
Liên tưởng đến Ninh Viên là hoa hoa công tử nơi chốn đều lưu tình, Hoắc Thành đứng dậy nói một tiếng xin lỗi sau đó vội vàng đi qua phía Đường Hoan.
Nếu Ninh Viên ỷ vào việc là bạn tốt của Hoắc Phong, ý đồ đem nón xanh mang lên đầu Hoắc Thành thì hắn sẽ làm cho y biết cái gì là đúng mực!
Đáng thương Ninh đại thiếu đột nhiên không kịp phòng bị ăn một cái tát không rõ, còn vô duyên vô cớ trên lưng cõng cái nồi đùa giỡn người què.
Ninh Viên lo lắng Đường Hoan kế tiếp sẽ còn làm ra hành động gì đó nằm ngoài dự đoán, vì thế nên thời điểm Hoắc Thành còn chưa kịp chạy tới, hắn liền vội vàng đỡ Đường Hoan lặng lẽ từ cửa sau rời vũ hội.
Hắn cũng biết sĩ diện chứ sao!
Nếu như bị nhiều người nhìn thấy Ninh Viên hắn bị một nữ nhân thưởng tát tai, còn ra thể thống gì?
Mặt mũi còn gì?!
Ninh Viên thực gian nan mà đỡ Đường Hoan, bởi vì Đường Hoan nửa điểm đều không an phận.
Đông diêu tây hoảng một hai phải từ tay Ninh Viên giãy dụa ra, sau đó cười tủm tỉm mà nhìn Ninh Viên, chỉ vào hắn nói:
"Ca ca, ta xem ngươi......"
Sau khi say rượu, hai má ửng hồng, hơn nữa lại cười duyên một cái, vốn dĩ dung mạo đã vô cùng diễm lệ, lại thêm vài phần quyến rũ. Vừa mở miệng, lại giống như lưu manh du côn muốn đùa giỡn hắn.
Ngươi xem ta như thế nào?
Ninh Viên đang chờ phần sau của câu nói.
Đường Hoan lời nói một nửa, liền bắt đầu oa oa phun.
Ninh Viên tức giận đến tay run lên.
Ngươi xem ta lại muốn phun?
"Tịch Cẩm Hoan, ngươi quả thực......" Ninh Viên tức đến muốn hộc máu, nhưng lại không thể thật sự cùng một con ma men so đo.
Chỉ có thể nhận mệnh mà ủ rũ cụp đuôi, "Ta mẹ nó như thế nào sẽ quen biết ngươi kẻ không theo lẽ thường như vậy!"
Vừa lầm bầm lầu bầu, lại muốn vươn tay đỡ Đường Hoan.
Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Thành ở phía sau vang lên, "Phu nhân Hoắc mỗ, liền không cần nhọc lòng Ninh đại thiếu đại giá."
Ninh Viên tức khắc giật mình một cái, như thế nào hắn lại có ảo giác bị bắt gian tại chỗ thế này? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.