Chương trước
Chương sau
Edit by: Snowdrop_88
Lúc Ninh Viên bị Hoắc Thành ngẫu nhiên bắt gặp, ánh mắt anh thật khủng bố âm trầm, nhìn chằm chằm đến lông tơ cả người hắn đều dựng đứng.
Cho nên thật sự kìm nén không được, liền nhanh chạy lấy người.
Hắn cảm thấy Hoắc Thành người này, hoàn toàn trái ngược với Hoắc Phong!
Đáy mắt Hoắc Thành cất giấu dã tâm, tính tình không hề thẳng thắn thành khẩn, tựa như một con rắn độc âm lãnh ngủ đông ở bên cạnh ngươi, tùy thời đều có thể cắn cho người ta một ngụm.
Ninh Viên đi rồi.
Sau đó cũng không còn có việc gì xảy ra.
Hoắc Phong nghiêm túc cùng Tịch Cẩm Nguyệt dưỡng thai, ngẫu nhiên sẽ mang thê tử của mình ra cửa, cơ hồ cùng Đường Hoan không có bất luận liên hệ gì.
Mà Hoắc Thành từ sau khi bị Đường Hoan tát một cái cũng giống như đã hoàn toàn nhận rõ hiện trạng của chính mình, không còn làm ra những việc mất trí nữa.
Hắn đem tất cả chú ý đều chuyển dời đến việc trên thương trường.
Vận thành ở gần cửa biển.
Đường Hoan khăng khăng bắt hắn phải tính toán trước hết đặt chân vào lĩnh vực hải vận, sau đó mới dần làm các giao dịch kinh doanh trong bản địa Vận thành.
Bởi vì hiện tại lĩnh vực hải vận vẫn chưa có người nào khai phá nên còn dễ dàng đặt chân, nếu về sau chiến sự càng thêm mãnh liệt thì có thể thông qua đường biển mà rút lui, đi ra hải ngoại.
Cũng không phải Đường Hoan có bao nhiêu nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa.
Mà là bạn học Đường Hoan trong lòng luôn có một loại tâm lý cầu may:
Vạn nhất trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ, mà trùng hợp vận khí lại bạo phát, không bị chết sớm.
Nếu gặp chiến loạn còn có thể tìm cách trốn ra hải ngoại.
Ngẫm lại loại cầu sinh dục* này của mình, thật là chuẩn cmnr!
[*cầu sinh dục: nhu cầu sống sót, tìm đường sống]
Lúc này đây chiến sự tiền tuyến giống như lại kéo dài, Hoắc đại soái nguyên bản đang trên đường trở về, nhưng vừa mới đi đến cửa Vận thành nhận được tin phía Bắc chiến tranh đã nổ ra.
Vì thế nhà cũng chưa kịp về lại vội vã mang binh cấp tốc chạy ra chiến trường.
Từ mùa xuân mưa dầm liên miên, đến gió lạnh phất phơ đầu đông.
Đường Hoan đi vào thế giới này đã gần một năm.
Từ lúc bụng Tịch Cẩm Nguyệt càng lớn liền vẫn luôn ở trong viện của mình, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới gần, lại còn có ý trốn tránh Đường Hoan, có thể là lo lắng...
Chó cùng rứt giậu!
Phi, ngươi mới là chó!
Đường Hoan cô tuy rằng không phải là người tốt đẹp gì, cũng thực chán ghét cái ôn thần Tịch Cẩm Nguyệt này, nhưng ít nhất cô cũng sẽ không xuống tay với một hài tử!
"Tính thời gian Tịch Cẩm Nguyệt có phải đã sắp sinh?"
Đường Hoan trong tay đang cầm muôi vớt, chậm rãi ở trong phòng của mình nấu bánh trôi rượu ngọt thuận miệng hỏi.
"Cũng không sai biệt lắm, lúc trước em có liếc mắt xem xét một chút nhìn thấy bụng đã rất to, nhìn qua thật là dọa người!" Thanh Hạnh bày ra một bộ dáng giống như thật hoảng sợ.
Cô nàng quả thực rất khó để tưởng tượng, nữ tử làm sao có thể vác một cái bụng lớn như thế? Vạn nhất nếu bị té ngã thì làm sao bây giờ?
Thấy tiểu thư nhà mình đột nhiên hỏi chuyện này, Thanh Hạnh không biết nghĩ tới cái gì, biểu tình hoảng sợ, đè thấp thanh âm hỏi: "Tiểu thư, người đột nhiên hỏi việc này, có phải hay không tính toán..."
"Tính toán cái gì?" Đường Hoan ngốc bức.
"Có phải hay không tính toán thu mua bà mụ, sau đó làm nàng một thi hai mệnh?" Thanh Hạnh thanh âm ép tới thật thấp.
Đường Hoan: "......"
Cho nên ở trong mắt nha hoàn bên cạnh mình, cô chính là một người hung tàn như vậy?
Đường Hoan đánh một cái lên trán Thanh Hạnh "Ngươi ở đây hồ tư loạn tưởng cái gì? Lời nói như vậy nếu truyền ra ngoài, ngươi sẽ bị loạn côn đánh chết."
Thanh Hạnh không vui bĩu bĩu môi.
"Trong thoại bản không phải đều viết như vậy sao. Đại phu nhân không được sủng ái, thϊếp thất mang thai hài tử, vì thế liền thu mua bà mụ làm cho thϊếp thất kia một thi hai mệnh!"
"... Thanh Mai, về sau đem tất cả thoại bản của nàng đều tịch thu."
--------------------------------------------
Lời editor: Lần đầu tiên edit nên không tránh khỏi có nhiều chỗ chưa được. Các bạn đọc phần nào cảm thấy cách dùng từ, sắp câu chưa được thì bình luận để mình rút kinh nghiệm nhé! 
Đây là vị diện thời dân quốc nhưng vẫn còn văn hóa cổ đại, lúc này văn hóa phương Tây mới du nhập vào TQ, chưa thịnh hành nên mình định dùng đại từ nhân xưng là: nàng. Tuy nhiên vì vị diện này mình không edit lại từ đầu, mình vẫn đề nghị các bạn đọc những chương trước của vị diện này ở facebook của bạn Diệp Tích Huân nên mình cũng vẫn dùng "cô, cô ta, cô ấy" giống bên đó cho liền mạch khi đọc nhé! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.