Chương trước
Chương sau
Đường tiểu Hoan cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó nhớ lại bốn chữ "ngực to ngốc nghếch".
Cụm từ này mang nghĩa xấu ư? Với cô, không phải!
Ngực to...
Hê hê hê!
Cứ tưởng tượng tới cảnh có người mắng mình như vậy, Đường Hoan lại thấy kích động.
Hệ thống tỏ vẻ không nỡ nhìn thẳng.
Mạch não của ký chủ rác rưởi có thể nói là chín đoạn quẹo, mười tám khúc cua! Đằng ấy sẽ vĩnh viễn không thể biết được cô sẽ biến ý nghĩa của một câu vô cùng bình thường thành cái quỷ gì đâu!
"Muốn khen tôi có dáng người lồi lõm, quyến rũ thì cứ nói thẳng, sao phải khen khéo như vậy làm gì?"
Đường Hoan nhả ra một câu khiến Ninh Viên ngứa cả răng!
Có cái gì bực bội hơn chuyện mình mắng người ta mà người ta lại chấp nhận một cách vô cùng sảng khoái chứ?
"Cô đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!"
"Không dát vàng lên mặt thì chẳng lẽ anh bôi phân lên à?" - Đường Hoan hỏi ngược lại với vẻ cực kỳ vô tội.
Ninh Viên: "......" Cô bôi ấy lên mặt thì có... phì phì phì!
"Đồ không biết xấu hổ!" - Không cam lòng bị chặn họng bởi một người phụ nữ, Ninh Viên tiếp tục khịa lại Đường Hoan.
Đáng tiếc, skill miệng pháo của Đường Hoan đã max level, cô không hề chùn bước...
"Vật họp theo loài, người đi theo nhóm, anh nói tôi không biết xấu hổ, anh cứ làm như anh biết xấu hổ không bằng."
Từ trước đến nay, Ninh Viên chưa từng bị chọc tức đến mức này. Y là người đi du học về, trước giờ chỉ có y khinh bỉ người xung quanh quê mùa, tư tưởng cổ lỗ sĩ, chỉ có y ghét bỏ những cô gái truyền thống xinh đẹp nhưng lại bảo thủ như không có linh hồn, chứ chưa từng có người mắng y như vậy, đã thế, mỗi câu mắng đều có thể dìm y xuống nước nữa chứ! Hơn nữa, người mắng y còn là một cô gái què chết tiệt!
"Cô cô cô......" - Ninh Viên tức đến mức không biết nói thêm gì.
"Tôi làm sao, ngực to ngốc nghếch á?" - Đường Hoan thè lưỡi, làm mặt xấu.
"Cô vừa nham hiểm, vừa không biết xấu hổ, miệng còn độc, xứng đáng làm một người què cả đời!" - Dưới cơn giận dữ, Ninh Viện đã nói năng mất kiểm soát.
Lập tức, sắc mặt Đường Hoan trầm xuống.
Không đợi cô mở miệng, người đi ngang qua - Hoắc Thành đã lên tiếng: "Ninh thiếu gia tới nhà người khác làm khách nhưng lại nói năng chẳng chút khách khí, làm vậy có khác nào tự bóc trần gia giáo của Ninh gia mấy người đâu!"
Có thể nói Ninh gia là chúa tể của Lệ Thành, nhưng không phải chúa tể của Vận thành!
Ở Vận thành, tới phủ Đại soái mà lại không khách khí như vậy, y muốn tát vào mặt ai thế? Hay y cảm thấy ở trong phủ Đạu soái, Hoắc Thành anh không có địa vị nên tùy tiện bắt nạt người phụ nữ của anh?
"Ninh thiếu gia đã nói những lời không hay, chẳng lẽ Ninh thiếu gia không định xin lỗi phu nhân của tôi à?" - Đi tới cạnh Đường Hoan, Hoắc Thành ôm lấy vai cô, ra vẻ hai người là một đôi vợ chồng ân ái.
Sắc mặt Đường Hoan cực kỳ âm trầm, cô không nói một lời, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Viên, thậm chí tròng mắt cô còn không hề chuyển động lấy một chút.
Không khí trầm lặng, thật sự khiến người ta phải chột dạ!
Đường Hoan thoát khỏi cánh tay Hoắc Thành, đi thẳng về phía Ninh Viên, khuôn mặt cô cực kỳ lạnh lẽo.
Vì vừa nói năng không kiểm soát nên Ninh Viên có hơi chột dạ, y lùi về phía sau một bước: "Cô... cô tránh xa tôi ra một chút!"
"Tôi nham hiểm? Tôi không biết xẩu hổ? Tôi độc miệng? Cho nên tôi bị què là xứng đáng?" - Đường Hoan lập lại từng câu từng chữ trong lời Ninh Viên, sau đó, cô hùng hổ nói tiếp - "Thời gian anh tiếp xúc với tôi ngắn như vậy mà anh đã biết tôi là người ác độc rồi cơ à? Anh không biết vì sao tôi bị què mà đã cảm thấy tôi đáng bị què?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.