Chương trước
Chương sau
Trong thư phòng.
Hoắc Thành ném biên lai mượn tiền cho gã sai vặt: "Tới Tịch gia mượn tiền tứ di thái."
"Quả nhiên vẫn là thiếu gia cao tay." - Gã sai vặt nói.
Hoắc Thành là một người có tâm tư thâm trầm, tay chân của anh sao có thể lỗ mãng đến mức bẩm báo việc Hoắc đại soái phái Ngũ công tử ra tiền tuyến trước mặt Đường Hoan cơ chứ, huống hồ Hoắc Thành sinh sống trong phủ đại soái ngần ấy năm rồi, anh cực kỳ rõ địa vị của mình trong lòng Hoắc đại soái, cho nên sẽ chẳng có chuyện anh thất thố như vậy khi nghe được tin đó. Anh bày ra dáng vẻ thất thố ấy trước mặt Đường Hoan là vì đó là một phần trong dự tính của anh mà thôi. Anh nhún nhường người phụ nữ chết tiệt này một thời gian rồi mà cô chẳng hề tỏ ra rằng mình sẽ giúp đỡ anh, anh không có nhiều thời gian để lãng phí với cô như vậy, vì thế mới có tình huống này.
Phụ nữ ấy mà, quả nhiên là mềm lòng...
"Lại nói, thiếu phu nhân cũng thật là... đã gả cho thiếu gia rồi mà không tận tâm tận lực giúp thiếu gia, còn tính tới chuyện tái giá chứ." - Bất mãn, gã sai vặt oán giận.
Hoắc Thành lạnh lùng nhìn qua, gã lập tức nín thinh.
....
Đường Hoan biết, cô làm màu thì làm màu nhưng không thể làm màu quá mức. Nói cho cùng thì tình trạng hiện tại của Hoắc Thành cũng thảm thật, nếu cô cứ làm quá thì thật sự sẽ hố chết anh. Chính vì vậy, khi anh cần giúp thì vẫn phải trợ giúp một chút, nếu không, cô sợ Hoắc Thành sẽ mất kiên nhẫn, anh chẳng làm thì thôi chứ làm rồi là sẽ trực tiếp ra tay gϊếŧ cô ấy chứ!
Sau khi cho Hoắc Thành vay ba nghìn đồng Đại Dương, Đường Hoan còn về Tịnh gia năn nỉ Tứ di thái giới thiệu một số tiền bối làm ăn có uy tín cho Hoắc Thành. Nể mặt Tứ di thái, những vị tiền bối đó đương nhiên sẽ qua lại một chút với Hoắc Thành, mà Hoắc Thành lại là người có bản lĩnh, anh chỉ thiếu người giật dây bắc cầu cho mình mà thôi. Một khi cho anh cơ hội, chắc chắn anh sẽ mượn cơ hội đó để làm nên nghiệp lớn[1]!
[1]长袖善舞(trường tụ thiện vũ): ý chỉ: có điều kiện thuận lợi thì sẽ dễ dàng thành công.
Dưới sự tính toán cẩn thận của Đường Hoan, cô và Hoắc Thành - vợ chồng hai người nom cũng khá hòa thuận. Nếu tháng ngày về sau vẫn luôn như vậy - Đường Hoan vừa đấm vừa xoa Hoắc Thành, thì cuộc sống quả là quá an nhàn, thoải mái!
Thế nhưng, đây là điều chẳng bao giờ xảy ra!
Bia đỡ đạn mà được kê cao gối ngủ ngon là chuyện không có khả năng! Đừng mơ hão!
Đường Hoan tính toán cẩn thận để chung sống với Hoắc Thành, khi hai người khó khăn lắm mới ổn định thì....
Sáng, gã sai vặt vội vàng chạy tới bẩm báo Hoắc Thành rằng đại thiếu phu nhân đang trên đường về phủ.
Đại thiếu phu nhân: Tịch Cẩm Nguyệt.
Đường Hoan sắp xếp cho Hoắc Thành đi gặp một vị tiền bối làm ăn thân thiết. Thời gian này, Tứ di thái thấy Hoắc Thành khá được coi trọng nên cũng chầm chậm giới thiệu tri kỷ trên thương trường cho anh. Nhưng, khi gã sai vặt tới bẩm báo, Hoắc Thành lại lập tức đứng dậy, đi thẳng ra cửa.
"Đại thiếu phu nhân ngất xỉu khi đang cầu phúc, sau khi chẩn bệnh, phát hiện là đã mang thai." - Đi sau Hoắc Thành, gã sai vặt vội vàng bổ sung.
Hoắc Thành khựng lại, sắc mặt cứng đờ, khóe mắt như rách ra đến nơi: "Cậu vừa nói cái gì cơ?"
"Đại... đại thiếu phu nhân có thai ạ."
Hoắc Thành xiết chặt nắm đấm, anh đứng im tại chỗ một lúc.
Cuối cùng, anh vẫn rời khỏi phủ đại soái, đi thẳng đến cổng Vận thành.
....
Cổng Vận thành,
Hoắc Thành che ô đứng đợi hồi lâu, xe ngựa trở Tịch Cẩm Nguyệt mới xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.