Chương trước
Chương sau
Còn Đường Hoan thì...
Đường Hoan sai người chuẩn bị một khay quýt, một đĩa hạt dưa, một bát lạc rang, cô ngồi trên chiếc ghế dựa to rộng, xem người chịu phạt mà cứ như xem xiếc. Khi hạ nhân khóc lóc gào xin ngũ tiểu thư tha mạng, cô chầm chậm nghiêng đầu, nhổ vỏ hạt dưa. Chờ khi gia pháp kết thúc, cô mới đứng dậy, phủi phủi vỏ hạt dưa trên người xuống.
Cô đứng tại chỗ, mỉm cười đầy hàm ý.
"Bán những kẻ này đi, cảnh cáo hạ nhân trong nhà phải nhớ rõ bổn phận, nếu có người phạm phải cùng một lỗi này..."
"Trực tiếp đánh chết."
Đường Hoan gằn từng chữ, âm thanh vang lên cứ như len lỏi qua từng kẽ răng.
Con ngươi Hoắc Thành chợt thay đổi trong nháy mắt. Chỉ trong một thời gian ngắn, mức độ ngoan độc của Tịch Cẩm Hoan đã khiến nhận thức của anh không ngừng "đột phá". Anh vốn tưởng cô chỉ là bao cỏ được tứ di thái nuông chiều, nếu có thể bắt chẹt được cô thì sẽ cực kỳ có lợi cho quá trình tranh quyền đoạt lợi của mình, nhưng xem ra cô chẳng những không phải bao cỏ, mà ngược lại, cô chính là một bông hoa bá vương, ở cạnh cô mà không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi!
Hoắc Thành càng thêm kiêng kỵ Đường Hoan, cũng không hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Cười tủm tỉm, Đường Hoan vươn tay kéo Hoắc Thành đứng lên, cô tỏ ra cực kỳ thân thiện, dễ gần, như thể hai người chưa từng có vấn đề gì với nhau vậy.
"Tướng công, tính cách của tôi ấy mà, rất đơn giản, cực kỳ ương ngạch, trong mắt không dung nổi một hạt cát."
Tay của Đường Hoan vô cùng lạnh, Hoắc Thành cảm giác như có một con rắn độc đang quấn quanh mu bàn tay mình vậy.
"Nếu thuận theo ý tôi thì mọi việc đều dễ nói, nhưng nếu ai làm trái ý tôi, tôi đảm bảo, kẻ đó sẽ không được sống tử tế, tôi sẽ khiến hắn ta không được yên ổn!"
"Tướng công, từ trước tới nay, anh thông minh như vậy, chắc chắn hiểu tôi đang nói gì đúng không?"
Thấy dáng vẻ quỷ súc này của Đường Hoan, Thống rác rưởi bất giác nổi da gà.
Hoan - ảnh hậu thích diễn - thời thời khắc khắc gây chuyện.
Hoắc Thành nắm lấy tay Đường Hoan, mắt đen sâu thẳm, không biết là anh đang nghĩ gì. Cuối cùng, anh đáp: "Đương nhiên là hiểu, chúng ta là vợ chồng, sao tôi lại không hiểu ý phu nhân được chứ..."
Trắng trợn uy hϊếp, trắng trợn ra oai phủ đầu!
Hoắc Thành sải bước, rời khỏi hoa viên trước Đường Hoan.
Khi bóng hình anh đã biến mất khỏi tầm mắt, Đường Hoan sợ tới mức lột sạch một quả quýt, ăn "nguyên con" để giảm bớt hãi hùng.
Chao ôi, má nó chứ, làm màu trước mặt boss phản diện cần phải có tâm lý thật sự vững vàng, mạnh mẽ lắm đấy!
*
* *
[Này cô gái, ta thấy cô đang chơi với lửa á.] - Sau vài ngày quan sát Đường Hoan đấu đá với Hoắc Thành, hệ thống uể oải tổng kết.
Mé nó, cô nhìn ánh trăng sáng trong lòng Hoắc Thành - Tịch Cẩm Nguyệt đi! Người ta dịu dàng, tốt bụng, thấu hiểu lòng người, hiền lương thục đức, còn cô thì sao?
Cô đang giúp boss phản diện ư? Rõ ràng là cô đang biến boss thành kẻ thù thì có!
[Nếu cô còn như vậy, ngày Hoắc Thành gϊếŧ vợ chẳng mấy chốc là đến.] - Hệ thống bi quan nói như thể đã nhìn thấy trước một tương lai bi thảm.
Đối với cái thứ hệ thống rác rưởi này, Đường Hoan chỉ khịt mũi coi thường.
Nó thì biết cái gì?
Cái gì, nó cũng không biết!
Hoắc Thành là người bạc tình, tàn nhẫn, nếu anh không chủ động coi người nào thành ánh trăng sáng thì cho dù người đó có bắt chước giống người trong lòng anh đến đâu, anh cũng sẽ thờ ơ.
Có một số người khi đã yêu là yêu một đối tượng chứ không phải yêu một thể loại người.
Hoắc Thành thích Tịch Cẩm Nguyệt chứ không phải tuýp người "hoa sen trắng"! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.