Chương trước
Chương sau
Thứ Đường Hoan muốn đạt được chính là điều này, coi như kiếm cho Hoắc Thành chút hảo cảm của mẹ vợ.
Tuy tứ di thái nói rất dễ nghe nhưng thật ra bà lại là người cực kỳ bênh vực bên mình. Con gái của bà kiêu căng, người khác chỉ có thể chịu đựng! Chịu đựng! Chịu đựng! Nếu tứ di thái biết trong lúc nóng giận, Hoắc Thành suýt nữa đập chết con bà bằng bình hoa, Đường Hoan đảm bảo ngày tháng sau này của Hoắc Thành sẽ cực kỳ thảm! Đến lúc đó, thù hận hình thành, muốn xóa bỏ cũng không được!
Hoắc Thành rất biết cách lấy lòng người khác, sau khi nói chuyện với anh được một hồi, tứ di thái cười híp cả mắt, còn quyết định phải đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho con rể, bà "đuổi" Đường Hoan, bảo cô dẫn Hoắc Thành ra hoa viên ngắm phong cảnh của Tịch gia,
Tịch gia rất lớn, hai chữ chính xác nhất dùng để miêu tả Tịch gia chính là "nguy nga".
Tịch gia đồ sộ, xa xỉ, nhìn qua, người ta sẽ cảm thấy có chút gì đó trống trải, xa xăm.
Đường Hoan chầm chậm bước trước, mặc kệ Hoắc Thành có đi theo mình hay không.
Khi cô đi qua một ngọn núi giả thì nghe thấy bên kia núi giả truyền tới tiếng cười khúc khích
"Cô không biết đâu, hôm nay, ngũ tiểu thư dẫn tân cô gia[3] về lại mặt, trên mặt tân cô gia hằn lên hai dấu tay còn to hơn cả móng ngựa!"
Đường Hoan vươn tay ra nhìn, ngón tay ngọc nhỏ dài, to hơn cả móng ngựa ư?
"Vừa tân hôn mà đã bị thương rồi hả?"
"Chứ sao nữa! Đàn ông đàn ang lại bị vả mặt, đáng thương thật!"
"Cơ mà chuyện này cũng đã được đoán trước rồi, ngũ tiểu thư kiêu ngạo, đanh đá là thế, có bao giờ để người khác vào mắt đâu. Mặc dù cô ta gả cho con trai của Hoắc đại soái nhưng chồng cô ta lại là người con thứ duy nhất trong năm người con trai, như vậy thì nào có chuyện cô ta sẽ kiềm chế tính tình cơ chứ!"
"Vậy mới nói báo ứng là có thật! Các cô xem, tính tình ngũ tiểu thư đáng ghét như thế nên đời này, cô ta chỉ có thể làm người què, đến ông trời còn không nhịn nổi, ra tay trừng phạt cô ta thì thôi."
Vài tiểu nha hoàn trốn sau núi giả, làm biếng, buôn chuyện với nhau, phân tích sự việc có lý có lẽ rõ ràng.
Đường Hoan dừng bước, Hoắc Thành cũng đứng lại sau lưng cô.
Anh nhịn không được, nhếch mép cười đầy trào phúng, phải làm người què cả đời, đúng là báo ứng.
Đường Hoan chầm chậm dựa lưng vào núi giả, nói với nha hoàn bên người: "Đưa bọn họ ra trước mặt tôi, để tôi xem xem từ bao giờ mà hạ nhân của Tịch gia lại có người miệng lưỡi sắc bén đến thế."
Những hạ nhân vừa còn nói chuyện hăng say đến mức nước miếng bắn tung tóe giờ lại im lặng như ve sầu vào đông, cúi đầu quỳ xuống trước mặt Đường Hoan, họ không tự chủ được mà run rẩy.
Hoắc Thành không hề nhìn thấy chút phẫn nộ hay thẹn quá hóa giận nào trên khuôn mặt Đường Hoan, cô cực kỳ bình tĩnh, cũng vô cùng thản nhiên. Hơn thế, cô còn vẫy vẫy tay đầy nhàn nhã với nha hoàn của mình, sai bảo: "Mang ghế dựa tới đây, dùng gia pháp, ta ngồi chỗ này xem."
Tịch gia trừng phạt gia nô không tuân theo quy tắc cực kỳ nghiêm khắc, dùng gia pháp đồng nghĩa với việc lấy đi nửa cái mạng của hạ nhân.
Băng ghế được đặt ở chính giữa, hai người vạm vỡ cố định hạ nhân nằm bên trên, sau đó dùng gậy gỗ to đánh thật mạnh, đánh đến ngất thì hắt nước cho tỉnh, cứ thể lập đi lập lại ba lần mới xong gia pháp.
Những hạ nhân vừa khua môi múa mép khi chịu gia pháp đã đau đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ, không khí trong gia viên nhanh chóng ngập tràn mùi máu tươi. Hai cô nha hoàn thϊếp thân của Đường Hoan sợ tới mức trốn sang một bên, không dám xem tiếp, 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.