“Ngày trước chị cứu tôi, chúng ta đã sống chung một thời gian dài như vậy mà, chị quên rồi sao?”
Đi tới trước mặt Đường Hoan, Mộ Bạch hỏi.
Biểu cảm của cậu vô cùng bình thường nhưng hai bàn tay buông bên người lại siết chặt, móng tay gần như là đâm thủng lớp thịt trong lòng bàn tay.
Cậu vẫn luôn cảm thấy trên cõi đời này chỉ có cậu và cô là đồng loại, cậu coi khoảng thời gian hai người sống chung là cọng rơm cứu mạng, vậy mà, cô lại không nhớ gì?
Từng ở chung? Đường Hoan nhanh chóng nhớ ra.
Trong mạt thế, trừ Lăng Trầm và đội của anh thì người từng sống chung với cô chỉ có thiếu niên ngày trước.
Đường Hoan buồn bực, cùng là những người bị nhiễm virus xác sống, vì sau khi bị nhiễm, khí tràng của người ta lại bùng nổ, hơn nữa còn có được dung mạo yêu nghiệt như vậy, mà cô thì….
[Người ta là đàn ông của khí vận chi nữ, cô lại là đá kê chân của ả, có thể giống nhau được à?] - Không kìm nén được, rác rưởi Thống khinh bỉ Đường Hoan.
*
* *
“Vì sao nhất định phải cứu anh ta?”
Mộ Bạch bóc kẹo, đưa cho Đường Hoan. Xác sống Hoan kiên quyết lắc đầu, cô là một xác sống có nguyên tắc, bây giờ cô đã bỏ thói quen ăn kẹo rồi, cô thích ăn nhân hạt dưa Lăng Trầm tách hơn.
Được rồi, thật ra là do cô cảm thấy Mộ Bạch có chút quỷ súc, hoàn toàn khác với cậu thiếu niên nhút nhát, ngây ngô trước đây, cho nên, cô quyết định trách xa cậu một chút. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670836/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.