Chương trước
Chương sau
[...... Ký chủ rác rưởi, cô sắp toi đời rồi!]
Vì cô ký chủ rác rưởi nhà mình, hệ thống đã phải lo nghĩ nát cả óc.
Vì cái thứ ngốc nghếch như cô, nó phải cố chu toàn mọi thứ trước mặt chủ nhân, nó sống dễ dàng chắc? Chủ nhân vốn đã bất mãn với thân phận của cô, nếu để chủ nhân biết cô lại hố boss thì…
Chủ nhân của nó là người cực kỳ thù dai! Khi boss chưa thức tỉnh, chủ nhân sẽ không tính sổ với Đường Hoan, nhưng, đến khi mọi chuyện kết thúc… chắc chắn ký chủ rác rưởi sẽ không có kết cục đẹp.
Đường Hoan đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cố gắng nghĩ xem mình đã gây ra chuyện gì, nghe thấy hệ thống rác rưởi tức giận gào lên như vậy, cô giật bắn mình, nhảy dựng lên.
Cô nghĩ ra rồi!
Dường như khi Lăng Trầm cứu cô, cô đã đẩy ngã anh, sau đó bỏ chạy một mình!
Hmmm…
Ghê nha!
Không ngờ cô lại có gan gây ra chuyện lớn như vậy!
Hệ thống: [......]
Mẹ nó, có khi ký chủ rác rưởi chính là một đứa thiểu năng trí tuệ!
Mộ Bạch đứng cách Đường Hoan không xa, thấy cô dần dần lấy lại ý thức, cậu cực kỳ kích động, nhưng sau đó, chứng kiến dáng vẻ khi thì tỏ ra kinh sợ, khi lại tỏ ra hài lòng, không hề để ý tới bầu không khí xung quanh của cô, chẳng biết vì sao đột nhiên Mộ Bạch lại cảm thấy nghẹn lời. Cậu hoàn toàn bị cô bơ đẹp.
Tuy vui thì vui thật nhưng chắc chắn vẫn phải đi cứu Lăng Trầm, Đường Hoan phủi phủi lớp bùn đất dính trên váy, nghĩ xem nên cứu anh thế nào.
[......] Thống Rác Rưởi cảm thấy cực kỳ hài lòng. Ít ra thì cô còn tí xíu lương tâm, được Lăng Trầm nuôi lâu vậy rồi nên cũng có chút ít tình cảm với anh.
Cứu Lăng Trầm rồi giết chết Hoắc Thủy, nghĩ vậy, xác sống Hoan hưng phấn, xoa tay làm nóng người. Mẹ nó chứ, cô nhịn cái thứ ôn thần - khí vận chi nữ kia lâu lắm rồi đấy!
Hệ thống: [......] Cạn lời, xem ra không phải nuôi lâu sinh tình rồi!
Mộ Bạch cứ vậy đứng cách Đường Hoan không xa. Từ đầu đến cuối, cậu không hề được cô chú ý tới, cuối cùng, không nhịn nổi nữa, cậu ho khan một tiếng, thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Nghe thấy tiếng ho, phản ứng đầu tiên của Đường Hoan là: Có lẽ cô nên hoàn thành nốt việc cắn chết đối phương.
Cực kỳ nhạy bén, Mộ Bạch cảm nhận được sự nguy hiểm tản ra từ Đường Hoan, cậu nhanh chóng hô lên: “Lăng Thần Hoan.”
Xác sống Hoan nhíu mày, giọng nói này, có hơi quen tai.
Nghe thì đúng là quen thật nhưng cô lại không nhận ra nổi, vì vậy, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mộ Bạch, quan sát tiếp….
Vẫn không nhận ra.
Mộ Bạch: …….
Thật ra cũng chẳng thể trách Đường Hoan không nhận ra Mộ Bạch, cô chịu ảnh hưởng rất lớn khi bị biến thành xác sống, trí nhớ giảm xuống, phản ứng cũng chậm lại, hơn nữa, bây giờ Mộ Bạch có còn là cậu thiếu niên ngây ngô, non nớt của trước đây đâu. Trải qua sự đau đớn đến tột cùng, cậu phá kén bay lên, có thêm vài phần phong thái của vua xác sống, dung mạo cũng yêu dã[1] hơn.
Lâu ngày không gặp, không nhận ra là chuyện bình thường.
Chỉ là, Đường Hoan không biết, cô không nhận ra Mộ Bạch khiến cậu thiếu niên vốn đã hắc hóa[2]… lại “hắc” thêm vài phần.
[1]yêu dã(妖冶): đẹp lộng lẫy, quyến rũ, có chút gì đó lẳng lơ,...
[2]hắc hóa: có thể hiểu là: một người bị ảnh hưởng bởi một chuyện/điều gì đó, tính cách và tâm lý dần dần thay đổi theo hướng xấu xa, ác độc hơn,... (Diệp mỗ chú thích lại, aizzz.)
“Ngày trước chị cứu tôi, chúng ta đã sống chung một thời gian dài như vậy mà, chị quên rồi sao?”
Đi tới trước mặt Đường Hoan, Mộ Bạch hỏi.
- ----
Nay Diệp mỗ có chút việc nên về hơi muộn, đang muộn một chút. Hehe
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.