Sau khi bật ra miệng câu hỏi ấy, Thẩm Lương Chi cũng tự cảm thấy có chút nực cười.
Y đúng là bị điên rồi nên mới vô duyên vô cớ hỏi vậy.
Hiện tại, virus xác sống “hoành hành” cực kỳ ngang ngược. Tuy Lăng Trầm là thiên tài y học nhưng để nghiên cứu ra thuốc chữa virus xác sống cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, sau khi Lăng Thần Hoan khôi phục diện mạo trước kia thì làm gì có chuyện tính cách của cô vẫn như bây giờ?
Rốt cuộc là y muốn gì cơ chứ?
Thẩm Lương Chi bực bội cào cào tóc, sau đó tự vỗ hai nhát vào đầu mình. Kết quả, y thoáng liếc thấy Lăng Trầm đứng cách đó không xa, dùng đôi mắt âm trầm nhìn y.
Thẩm Lương Chi: “......”
Y cũng chẳng biết vì sao đột nhiên lại thấy có tật giật mình[1].
Phì phì, y giống phường trộm cắp ở điểm nào cơ chứ?
[1]做贼心虚 (tố tặc tâm hư: làm tặc thì lương tâm khó chịu, lòng lo lắng,...): câu thành ngữ dùng để chỉ những kẻ gian manh/có ý xấu/phường trộm cắp/... thường cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn, bị chú ý. Tương đương với câu “có tật giật mình” của VN mình. Diệp mỗ chú thích là vì sợ mọi người cảm thấy hai câu trên không tương ứng với nhau.
Bị Lăng Trầm nhìn chằm chằm, Thẩm Lương Chi cảm thấy cực kỳ áp lực.
Tôi cũng chỉ tranh thủ lúc cậu không ở nhà, nói thêm vài câu với nữ xác sống xấu xí nhà cậu mà thôi, có vấn đề gì không? Chẳng lẽ cậu tưởng tôi sẽ lừa bán nữ xác sống xấu xí nhà cậu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670804/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.