Sau khi Đường Hoan lên thuyền, thuyền hoa bắt đầu chầm chậm di chuyển về phía giữa hồ.
Bên bờ, dưới hàng cây dương liễu, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng nhìn về phía thuyền hoa,
Đó là Hiên Viên Võ.
Người trong cung triệu kiến Đường Hoan, đương nhiên là Hiên Viên Võ sẽ không được đi theo cô. Anh chỉ có thể chờ cô rời phủ Thụy Vương rồi yên lặng đi theo xe ngựa.
Không biết vì sao, anh cảm thấy cực kì kỳ quái.
Có một số việc không giống ký ức của anh.
Rốt cuộc thì sao lại vậy?
*
* *
Trong thuyền hoa.
Đương kim Thánh thượng và Thái hậu đều có mặt, hoàng tử công chúa được sủng ái cũng tới.
Xem ra là đang cải trang đi tuần tra.
Đường Hoan bất an đi vào trong thuyền, không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng đế và Thái hậu.
Đến tận khi Thái hậu vẫy vẫy tay với cô, nói với giọng trêu đùa đầy đau lòng: “Khi còn nhỏ thì nghịch như khỉ con, mới đi được một thời gian đã không thèm nhận Hoàng tổ mẫu nữa, đúng không?”
Lúc này, Đường Hoan mới rưng rưng nước mắt, nhào tới ôm đầu gối Thái hậu, dịu dàng mềm mỏng gọi một tiếng: “Tổ mẫu!” cứ như đã phải chịu oan ức vô cùng lớn.
“Tổ mẫu, Bình An rất nhờ ngài! Mấy năm nay ở phía nam, ngày nào Bình An cũng chép kinh cầu phúc cho tổ mẫu, chỉ mong sớm được trở lại kinh thành gặp ngài!”
Trong cung, kể cả là hoàng tử được sủng ái nhất, hay kẻ có địa vị cao như Thái tử, khi gặp Thái hậu cũng phải cung kính gọi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670689/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.