Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Đường Hoan, hai tháng trước khi cô cập kê[1], phủ Trung Dũng Hầu quyết định chuyển tới kinh thành.
Sáng sớm, trước khi xuất phát, tất cả mọi người đều đang kiểm kê lại vật tư, xem có mang thiếu đồ gì hay không.
Chẳng tốn nhiều sức, Hiên Viên Võ xách hai rương gỗ rất to, sải bước, tiến về phía đoàn xe.
Nhìn thấy hai rương gỗ này, quản gia đang làm công tác kiểm kê đồ đạc trở nên khó xử.
Tuy rằng có một trăm chiếc xe nhưng vẫn còn rất nhiều đồ không thể mang theo, hai rương này lại đựng những thứ Quận chúa không cần nữa: sách Quận chúa đã đọc, chỗ nào cũng bán, không phải bản giới hạn; một vài món đồ chơi hồi Quận chúa mới tới, cô đã không thích từ lâu, ném vào nhà kho, chẳng thèm động tới.
Bây giờ, vị này còn xách ra đây làm gì?
Hiên Viên Võ cố chấp nói: “Tất cả những thứ này đều phải mang đi.”
Quản gia giải thích với anh: “Võ thiếu gia, đồ vật trong rương này toàn là những thứ Quận chúa bỏ đi, không cần thiết phải mang theo.”
Hiên Viên Võ mặc kệ, hoàn toàn không nghe lọt tai một từ nào cả: “Sách của Quận chúa, phải mang theo, quần áo cũng phải mang theo, còn cả đồ chơi của Quận chúa nữa, đều phải mang theo.”
Không được bỏ đi bất cứ một món đồ nào của Quận chúa, chẳng may bỗng nhiên cô thích lại những thứ đó thì sao bây giờ?
Hiên Viên Võ cực kỳ “vững chắc”[2], một khi anh đã quyết định thì hoàn toàn không thèm nghe ai khuyên bảo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670677/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.