Phu tử chưa gặp người nào khờ khạo lại chân chất như vậy, nhận sai như uống nước. Hơn nữa, dạy nhiều lần không hiểu đã đành, đằng này, anh cực kỳ cứng đầu, chỉ cần có vấn đề không hiểu thì dù đập vỡ nồi sắt, anh cũng phải hỏi đến cùng.
Có đôi khi nửa đêm bò dậy ôn bài, phát hiện mình đã quên sạch những gì học được ban ngày, anh sẽ chạy tới phòng phu tử để hỏi.
Phu tử là người có tuổi, bị anh dày vò đến mức suýt thì giảm mất mười năm tuổi thọ.
Khi biết thứ tử của mình được cháu ngoại chăm sóc, cho học văn, học võ, Trung Dũng Hầu chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên, sau đó, ông ta chẳng thèm để tâm nữa. Đứa con trai này của ông ta giống hệt cỏ dại, nếu có thể nở hoa, đương nhiên ông ta sẽ vui mừng, nhưng, nếu không thể thành tài thì cũng là việc trong dự kiến, kệ anh tự sinh tự diệt đi thôi.
*
* *
“Binh giả, quỷ đạo giã. Có thể mà giả như không thể, hành động mà giả như không hành động, ở gần mà giả như ở xa, ở xa lại giả như ở gần,....”
Trong viện, dưới gốc đại thụ, một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi mặc nhu quần[1] nằm trên ghế dài, ánh nắng mặt trời xen qua kẽ lá, thấp thoáng rơi xuống người cô.
Cạnh đó là một người đàn ông cao lớn, cường tráng, tay cầm binh thư và đọc một cách lưu loát. Thật ra, tầm mắt của anh toàn rơi vào người cô gái đang nằm trên ghế dài, rất ít khi nhìn vào quyển sách.
Tiểu Quận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670676/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.