Chương trước
Chương sau
"Nghe nói nó đang phân phát những người phụ nữ đó đi. Cô cho rằng nó cải tà quy chính rồi hả? Không không không, nó đã tìm được một thứ thay thế tốt hơn mà thôi. Nó ép người ta phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của cô rồi làm mù mắt người đó."
Khi nhắc tới phương pháp tự lừa người dối mình này, Mộ Cửu Lăng không nhịn được, khịt mũi coi thường.
"Một Túc Ảnh như vậy, có thể tốt hơn tôi bao nhiêu, hửm?"
Đường Hoan không nói gì.
Con gấu nhỏ nhà cô sao có thể tùy tiện so sánh với bất cứ gã xấu xa nào, kể cả anh có làm sai việc gì thì tên biến thái Mộ Cửu Lăng này cũng chẳng sánh bằng.
Cô chính là người xoay theo chiều gió đấy!
Thì sao?
*
*      *
...
Cứ vậy, Đường Hoan bắt đầu sinh hoạt tại địa bàn của Mộ Cửu Lăng, nói đúng hơn thì cô bị gã giam cầm.
Có lẽ vì dung mạo của Đường Hoan quá nhạt nhẽo, không phù hợp thẩm mỹ của Mộ Cửu Lăng nên gã cũng chẳng sinh ra tâm tư khác với cô, ngược lại, gã còn trêu chọc cô như một con chó nhỏ, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện liên quan đến Túc Ảnh cho cô nghe.
Ví dụ như, mấy năm nay, Túc Ảnh đã dần dần coi trọng một kẻ tên là Kỷ Minh, tên đó chính là gián điệp mà gã cài vào.
Năng lực làm việc của tên Kỷ Minh này không thể so được với Hoàng Mao nhưng hắn lại biết cách bốc thuốc đúng bệnh, khiến Túc Ảnh vui vẻ.
Túc Ảnh tưởng niệm Đường Hoan thành bệnh. Biết được điều ấy, Kỷ Minh tìm những người có dáng vẻ giống Bùi Hoan Tâm về cho anh, sau đó, khi anh bắt đầu tàn nhẫn hơn thì hắn lại tiếp tục "hiến kế", để anh bắt người về rồi ép người ta đi phẫu thuật thẩm mỹ và làm mù mắt người ta, tạo ra một người giống hệt Bùi Hoan Tâm!
Đường Hoan vốn không hiểu vì sao chỉ tám năm ngắn ngủi mà tên gấu nhỏ nhà mình lại lột xác thành một kẻ không có tính người như vậy, thì ra là do bên cạnh có kẻ quấy phá!
"Mày thật đê tiện!" - Đường Hoan căm giận mắng.
Mộ Cửu Lăng nhún vai: "Vậy mà đã gọi là đê tiện à? Tôi còn có thể làm ra nhiều chuyện đê tiện hơn."
"Chẳng phải cô luôn muốn gặp cậu em trai tốt của mình sao? Rất nhanh thôi, cô sẽ gặp được nó." - Thong thả, ung dung thưởng thức chuỗi phật châu trong tay, Mộ Cửu Lăng nói.
"Mày có ý gì?" - Đương Hoan hoang mang hỏi lại.
Gã Mộ Cửu Lăng biến thái chết tiệt này nói vậy thì chắc chắn gã đã bắt đầu hành động.
"Nghĩa trên mặt chữ, trò chơi của tôi bắt đầu rồi. Cô có mong đợi không?" - Mộ Cửu Lăng đến gần Đường Hoan, cầm tóc cô lên và ngửi.
Đường Hoan đột nhiên nghĩ tới cốt truyện đã nói Túc Ảnh bị phản bội nên cuối cùng mới thất bại, chết trong tay Mộ Cửu Lăng!
Tên Kỷ Minh kia chính là người phản bội Túc Ảnh!
Chẳng lẽ trò chơi mà Mộ cửu Lăng nói chính là mắt xích quan trọng trong việc dồn Túc Ảnh vào chỗ chết?
Cho dù Đường Hoan có hỏi gì, Mộ Cửu Lăng cũng chỉ nhìn cô và cười, không tiết lộ thêm bất cứ tin tức nào nữa.
Nửa tháng trôi qua.
Khi Đường Hoan còn đang mơ màng ngủ thì đã bị xách lên, lôi lôi đẩy đẩy vào trực thăng.
"Mộ Cửu Lăng, mày muốn mang tao đi đâu?" - Đường Hoan có chút hoảng hốt.
Có vẻ như Mộ Cửu Lăng đang rất sung sướng: "Cô đoán xem."
Đoán cả nhà mày ấy!
Đường Hoan chỉnh lại quần áo, không nói chuyện nữa.
Gã biến thái chết tiệt này, nếu càng gặng hỏi, gã sẽ càng đắc ý.
Khi Đường Hoan không hỏi nữa, Mộ Cửu Lăng lại tiến tới gần cô: "Mang cô đi gặp cậu em trai mà cô luôn tâm tâm niệm niệm, sao không thấy cô vui vẻ gì vậy, hửm?" - Mộ Cửu Lăng duỗi tay nâng cằm Đường Hoan.
Ánh mắt Đường Hoan không thay đổi, tròng mắt chuyển động.
Ý của Mộ Cửu Lăng là... gã sắp đấu chính diện với Túc Ảnh hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.