Túc Ảnh chính là một kẻ ngốc, không hơn không kém.
Cho dù bây giờ anh đã công thành danh toại, cũng từ Túc ca của tám năm trước biến thành Túc gia của hiện tại, nhưng, nơi anh thường ở nhất vẫn luôn là căn hộ cũ của Đường Hoan.
Đường Hoan từng mua một cái giường gấp cho Túc Ảnh. Vì muốn tiết kiệm không gian, cô mua cái giường có kích cỡ nhỏ nhất, độ dài không hề phù hợp với dáng người hiện tại của Túc Ảnh, ấy thế mà anh vẫn cam tâm cuộn tròn người lại và nằm trên chiếc giường đó, thân hình một mét chín không hề nhúc nhích, lẳng lặng mở to mắt đến tận bình minh.
Đường Hoan cho rằng mọi nỗi đau đều có thể xóa nhòa theo thời gian, nhưng, thời gian lại chẳng hề xoa dịu bi thương của Túc Ảnh mà chỉ khiến bệnh mất ngủ của anh càng thêm trầm trọng. Anh thức trắng đêm, cuộn tròn trên giường gấp hồi lâu, anh sẽ vào phòng ngủ bên trong, nằm trằn trọc trên giường Đường Hoan.
Có điều, lần nào nằm trên giường cô, người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt đến chết lặng kia đều sẽ vùi đầu vào chăn, khóc nức nở, nghẹn ngào.
Anh là cậu thiếu niên mà cô đã chứng kiến quá trình trưởng thành, ngày thường vô cùng kiêu kiêu căng, cũng cực kỳ ngạo kiều, thế nhưng khi khóc, anh vẫn chỉ là một đứa bé.
"Chị, giờ tôi đã đồng ý gọi chị là chị rồi, tôi đã chôn giấu toàn bộ tâm tư dơ bẩn đi rồi, nhưng tại sao chị vẫn không hề để ý tới tôi, thậm chí còn không đi vào giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670627/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.